Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 93 : Ngừng động tình

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Đối với những chuyện Cơ Phượng Ly phân phó, trước nay Lam Băng đều hoàn

thành vô cùng hoàn mỹ. Đương nhiên, nhiệm vụ lần này cũng không ngoại

lệ. Trong vòng năm ngày, hắn đã chọn ra được một cô nương trong số ngàn

người ở các thanh lâu Vũ Đô. Lam Băng biết Tướng gia rất ghét những

người đàn ông bạc tình bạc nghĩa, nên trong Tướng phủ không có lấy một

cơ thiếp. Không phải người hắn để ý, hắn sẽ không bao giờ muốn. Mà mắt

chọn người của Tướng gia rất cao, ngay cả đệ nhất tài nữ Đế đô Ôn Uyển

với Tam công chúa Hoàng Phủ Yên cũng chưa đủ lọt vào mắt hắn.



Cho nên, việc lựa chọn phụ nữ cho Tướng gia không thể sơ sài. Vì thế, tuy

cô nương này không có sắc đẹp khuynh thành, nhưng cũng là một người nổi

bật, xuất chúng.



Đêm lạnh như nước, mặt trăng mờ ảo khuất xa phía chân trời, cong cong như

hàng lông mày mỹ nhân. Những ngôi sao lấp lánh đầy trời, giống như đôi

mắt người đẹp quyến rũ, đa tình.



Trong căn phòng gọn gàng, ngăn nắp, Cơ Phượng Ly đang ngồi trước bàn đọc

sách, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Lam Băng, “Tướng gia, người đã

tới rồi! Ngài có muốn xem qua một chút không?”



Cơ Phượng Ly đưa mắt nhìn ra ngoài, thản nhiên hừ một tiếng.



Lam Băng mỉm cười lui ra ngoài, còn cô gái ôm đàn tỳ bà đứng sau hắn bước

vào trong phòng. Quần áo màu vàng nhạt mềm mại thanh thoát như sương như khói tôn lên thân hình yểu điệu, làn da nõn nà, khí chất u buồn như hoa lan, nhưng lại đúng là một người đẹp hiếm có.



Nàng ta vừa bước vào phòng đã vội vàng thi lễ với Cơ Phượng Ly, chất giọng

dịu dàng nói: “Nô tỳ A Nhụy bái kiến Tả tướng, không biết Tả tướng muốn

nghe đàn hay xem múa?”



Cơ Phượng Ly buông quyển sách trên tay xuống, chậm rãi nhấc chén rượu trên bàn lên nhấp một ngụm, ánh mắt thâm trầm lướt qua người cô nương kia,

cất tiếng nói: “Ta không cần những thứ đó.” Hắn buông chén rượu, đứng

lên đi về phía giường ngủ.



Cô nương kia ngẩn người, ban đầu cô cũng không biết khách hàng tối nay của mình là Tả tướng đại nhân, cô chỉ nghe tú bà nói đối phương đã bỏ ra

rất nhiều bạc chuộc thân cho cô, nhưng chỉ cần cô bồi tiếp người ta một

đêm. Cô cảm thấy rất vui mừng, cũng đã chuẩn bị sẵn vài khúc nhạc để lấy lòng đối phương. Nhưng cô không ngờ, đối phương chính là Tả tướng đại

nhân.



Trong kinh thành có biết bao nhiêu vị quan tìm cách đưa phụ nữ vào trong

Tướng phủ, có biết bao nhiêu thiên kim tiểu thư ở Vũ Đô muốn làm thị

thiếp của Tướng gia, ngay cả trong Thanh lâu, có biết bao nhiêu cô nương mơ ước được trèo lên giường Tướng gia một lần. Vậy mà tối nay Tướng gia lại cho gọi nàng tới, nếu việc này lọt vào tai những người con gái khác ở Vũ Đô, không biết sẽ có bao nhiêu người thương tâm muốn chết. Trong

lòng rất vui mừng, nhưng cô càng không ngờ Tả tướng đại nhân không muốn

nghe đàn, cũng không muốn xem múa, chưa có gì dạo đầu đã trực tiếp ngồi

xuống giường.


Tẩm trong điện to như vậy mà chỉ có vài ngọn đèn lưu ly tỏa ra ánh sáng

mông lung, huyền ảo. Hoa Trứ Vũ đang định lui ra ngoài, nhưng nhớ tới

lời Lam Băng vừa nói, thân phận hiện tại của nàng là nam nhân, nếu giữ ý quá mức có thể bị nghi ngờ hay không? Nghĩ tới đây, nàng lại chậm rãi

bước vào trong.



“Tướng gia, thuộc hạ mang Thanh Liễm tới cho ngài đây.” Giọng nói của Hoa Trứ

Vũ vang lên trong gian phòng u ám, vừa dứt lời, chân nàng cũng đã dừng

lại.



Cô gái kia vốn đang thương tâm muốn chết, sắp rời khỏi người Cơ Phượng Ly, bên hông cô lại đột nhiên căng thẳng trở lại, bàn tay vừa đẩy cô ra đã

ôm chặt lấy eo cô, kéo sát cô vào người hắn. Trong lòng cô mừng rỡ như

điên, Tướng gia đang hối hận sao? Cánh tay tuyết trắng lại vươn ra

choàng lấy cổ Cơ Phượng Ly.



Hoa Trứ Vũ kinh ngạc đứng yên tại chỗ nhìn cảnh tượng trước mắt, Cơ Phượng

Ly uể oải tựa trên giường, còn cô gái kia không một mảnh vải che thân

đang rúc vào lòng Cơ Phượng Ly. Ánh đèn u ám, không khí ái muội, hai

người ôm nhau, dù là ai nhìn vào cũng biết bọn họ đang làm điều gì.



Nàng thầm lôi tổ tông mười tám đời nhà Lam Băng ra nguyền rủa, nở nụ cười mê hoặc lòng người, nhanh miệng nói: “Tướng gia, hai người cứ tiếp tục,

thuộc hạ lui xuống trước.”



Nàng chậm rãi để đàn xuống đất, định nhanh chóng bước ra ngoài.



“Từ đã!” Giọng nói uể oải của Cơ Phượng Ly từ trên giường truyền tới, “Để đàn ở đó, ngươi muốn phá hỏng nó sao?”



Hoa Trứ Vũ nhíu mày, nếu hắn không ngại bị người khác nhìn thấy thì nàng

cũng không cần để ý nhiều như vậy. Nàng ôm đàn đi vào bên trong. Đi tới

chiếc bàn gần giường mới chậm rãi đặt đàn xuống, khẽ nói: “Tướng gia, để ở đây được không?”



Cơ Phượng Ly không buồn nhìn nàng, chỉ miễn cưỡng nói: “Ừm, đặt ở đó đi,

Nguyên Bảo, ngươi ngồi đó đợi, bản tướng còn có chuyện muốn nói với

ngươi!”



Hoa Trứ Vũ giật mình lắp bắp, nói thật, nàng không muốn nhìn thấy cảnh này

chút nào, còn có cả bầu không khí nặng nề kia. Nhưng chủ nhân đã mở lời, nàng cũng không thể cự tuyệt.



Hoa Trứ Vũ ngồi xuống ghế, một tay tay chống cằm cảm thấy chán muốn chết.



Ánh mắt Cơ Phượng Ly như muốn xuyên thấu qua người con gái trong lòng, chậm rãi nhìn lướt người vừa mới ngồi xuống kia. Mới vừa rồi, trong một

khoảnh khắc, hắn đã có cảm giác xúc động muốn đẩy cô gái trong lòng ra

ngoài.