Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 94 : Tới đây hầu hạ bản tướng

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Trên chiếc bàn bằng gỗ lim còn sót lại mấy chén rượu, hương rượu phảng phất xông vào mũi, vấn vương quấn quít.



Hoa Trứ Vũ cảm thấy nhàm chán nên lấy tay gõ gõ vào mặt bàn, nàng đổ

nghiêng bầu rượu rót vào chiếc chén bạch ngọc mới rồi khẽ tựa vào ghế

nhấp một ngụm. Hương rượu trong chén thật mê người, nàng đang định nhấp

một ngụm, môi vừa chạm tới tới chén lại đột ngột dừng lại. Ký ức đêm

động phòng ùa về, rượu của Cơ Phượng Ly là thứ không thể uống, nàng cũng không muốn bị tính kế thêm một lần nữa.



Cơ Phượng Ly nhìn xuyên qua đỉnh đầu cô nương trong lòng, nhìn thấy Hoa

Trứ Vũ uể oải gục người vào bàn nghịch chén rượu, đôi mắt phượng đột

nhiên nhíu lại. Nguyên Bảo, ngươi được lắm, muốn an nhàn ngồi ở đó xem

kịch sao? Trong lòng hắn cảm thấy không vui, hắn đột ngột bắt lấy cánh

tay đang mân mê trước ngực mình, đẩy cô nương kia ra.



“Tướng gia……” Nữ tử ngước mắt, ai oán nói.



“Đi xuống đi!” Cơ Phượng Ly nghiêm mặt nói. Trong giọng nói hiền hòa đã thể hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn.



Cô nương kia không nói thêm lời nào, vội vàng nhặt quần áo dưới đất lên

mặc vào người, sau khi uyển chuyển thi lễ với Cơ Phượng Ly liền chậm rãi lui ra ngoài.



Vốn Hoa Trứ Vũ đã chuẩn bị tinh thần quan sát học hỏi, vậy mà không ngờ Cơ

Phượng Ly đột ngột dừng động tác lại, điều này khiến nàng thầm thở dài

nhẹ nhõm một hơi. Nói cho cùng nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ, nếu Cơ

Phượng Ly đi tới bước cuối cùng, nàng cũng không biết mình có thể quan

sát nổi không, cái này không giống như quan sát chiến sự, càng không

giống quan sát người ta luyện võ. Loại chuyện này, nàng cũng không muốn

người khác chỉ bảo, nàng muốn giành chuyện này lại cho phu quân tương

lai.



Cô nương kia vừa lui ra ngoài, trong phòng trở nên yên tĩnh một cách dị thường.



Cơ Phượng Ly tựa vào giường, rất lâu cũng không hề nhúc nhích, còn Hoa Trứ Vũ đưa tay mân mê chén rượu, nhưng cũng không dám uống.



“Tướng gia, xin hỏi ngài có chuyện gì cần sai bảo?” Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu mỉm

cười hỏi. Nàng rất muốn biết, việc hắn vừa nói là việc gì?



Cơ Phượng Ly uể oải đưa mắt nhìn nàng. Trong đôi mắt mênh mông mang theo ánh sáng cướp đoạt hồn phách.



“Lại đây!” Hắn chợt mở miệng, lạnh lùng nói.



Hoa Trứ Vũ ngây người, nàng đặt chén rượu trong tay xuống bàn rồi chậm rãi đi qua đó.



Cơ Phượng Ly vẫn duy trì tư thế nửa nằm nửa ngồi, nội y bên trong hỗn loạn lộ ra gần hết vòm ngực rắn chắc mà gợi cảm. Hoàn khố cũng bị kéo lệch

xuống một bên. Mái tóc đen nhanh rối tung trên vai, khiến vẻ đẹp của hắn càng thêm câu hồn.



Nếu đổi lại là trước đây có lẽ nàng sẽ bị hắn mê hoặc, nhưng hiện tại, nàng đã hoàn toàn miễn dịch với hắn, coi hắn như mầm bệnh để tránh đi thật

xa.



“Tướng gia!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên hỏi “Không biết tướng gia gọi thuộc hạ tới đây có chuyện gì?”
Đến khi người chủ trì đứng trên đài hô tới lần thứ ba, Đồng Thủ mới sai

người lên nói với hắn ta mấy câu, hắn mới bắt đầu đọc danh sách trận kế

tiếp.



Hoa Trứ Vũ đứng sau Cơ Phượng Ly mà cảm thấy không yên lòng. Nàng không

hiểu vì sao Cơ Phượng Ly lại báo danh cho nàng tham gia thi đấu? Chẳng

lẽ, hắn thật sự coi trọng tài năng của nàng? Hắn muốn nàng làm việc cho

hắn sao?



Sau hai ngày thi đấu đã tuyển chọn được hơn một trăm người. Bọn họ lại hẹn ba ngày tới sẽ tiến hành thi đợt hai.



Hôm đó, Cơ Phượng Ly cho gọi Hoa Trứ Vũ đến phòng của hắn.



Từ hôm tới phòng ngủ của Cơ Phượng Ly, Hoa Trứ Vũ cũng biết Cơ Phượng Ly

không muốn nhìn thấy nàng, nên trừ khi có việc quan trọng, còn không

nàng sẽ đợi Cơ Phượng Ly chủ động cho gọi.



Không biết hôm nay hắn tìm nàng có chuyện gì.



Vừa vào trong phòng, Cơ Phượng Ly đã vung tay ném mạnh những báo cáo quân tình xuống bàn, ra hiệu bảo Hoa Trứ Vũ tự xem.



Hoa Trứ Vũ nghi hoặc cầm lấy, chỉ mới nhìn lướt qua đã cảm thấy mất bình tĩnh.



Bắc Triều xâm phạm!



Khi còn đang trị thủy ở Tuyên Châu nàng đã nghe nói biên giới phía Bắc xảy

ra dị động. Lúc đó nàng còn nghĩ là Lam Băng phóng đại sự thật, nhưng

thật không ngờ, còn chưa đầy nửa tháng, Bắc Triều đã xâm phạm qua vùng

biên giới.



Nam Triều và Bắc Triều mới ký hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau trong vòng

năm năm, thế mà chưa đầy nửa năm Tiêu Dận đã Nam chinh. Chuyện này là

như thế nào?



Khi Hoa Trứ Vũ ở Bắc Triều đã từng giúp Tiêu Dận bình định thảo nguyên, thu phục ba bộ lạc lớn. Điều này đã giúp binh lực Bắc Triều tăng lên mạnh

mẽ, còn có cả thực lực tấn công Nam Triều.



Hoa Trứ Vũ cố nén cảm giác xúc động trong lòng, nhẹ nhàng đặt cấp báo quân

tình xuống bàn, khi bắt gặp đôi mắt âm u của Cơ Phượng Ly, nàng chỉ thấy đôi mắt kia đen thẫm, tối mịt tựa màn đêm sâu thẳm.



“Tướng gia, tình hình chiến sự hiện nay thế nào rồi?” Hoa Trứ Vũ nghiêm mặt hỏi.



Cơ Phượng Ly khẽ cười: “Tướng thủ thành ở biên giới Bắc Triều đã dẫn theo

ba vạn quân đại chiến với Bắc quân của Tiêu Dận ở bờ sông, quân ta trúng mai phục, tướng thủ thành chết ngay tại chỗ, ba vạn nhân mã chỉ còn sót lại năm ngàn người lui về Dương Quan. Hiện đang cố thủ ở đó!”



Hoa Trứ Vũ khẽ rùng mình, nàng không ngờ Tiêu Dận có thể đánh tới Dương

Quan nhanh như vậy. Chẳng lẽ, cuộc chiến giữa hai triều Nam – Bắc là

điều không thể tránh khỏi?