Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 95 : Hành quân thần tốc

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Cơ Phượng Ly tựa lưng vào ghế, một chân gấp, một chân duỗi đầy thoải mái.

Vẻ mặt hắn rất bình thản, không hề có chút kinh ngạc nào.



Hoa Trứ Vũ nhớ ngày hắn bị dịch bệnh mà vẫn chú tâm nghiên cứu chiến sự.

Còn bây giờ, dáng vẻ thờ ơ của hắn, giống như hắn không hề quan tâm tới

trận chiến này.



“Nguyên Bảo, ngươi đang nghĩ gì?” Cơ Phượng Ly đưa mắt nhìn Hoa Trứ Vũ, chậm rãi nói.



“Thuộc hạ rất sợ hãi!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói. Đây chính là chiến tranh,

hoàn toàn không phải là việc nhỏ, nếu để dân chúng nghe thấy, không biết họ sẽ sợ hãi tới mức nào.



“Ngươi cũng biết vì sao Tiêu Dận lại muốn Nam chinh?” Cơ Phượng Ly cầm lấy cấp báo quân tình trên bàn, thản nhiên hỏi.



Trong lòng Hoa Trứ Vũ không ngừng dậy sóng, nhưng vẻ mặt nàng lại trầm tĩnh như nước.



“Thuộc hạ ngu dốt, thuộc hạ không biết!”



“Bản tướng còn nhớ lúc bản tướng cứu ngươi ra khỏi Nội Trừng viện, ngươi

từng nói sẽ dốc hết tài hoa của mình mà đi theo bản tướng. Cuộc thi võ

này là một cơ hội tốt, vì sao ngươi không tham gia?” Cơ Phượng Ly chậm

rãi nói.



“Lúc đó thuộc hạ vẫn chưa nghĩ ra, không biết, thuộc hạ còn cơ hội nữa

không?” Hoa Trứ Vũ ngước mắt hỏi. Trong nháy mắt vừa rồi nàng đã nghĩ

xong, dù Tiêu Dận xuất binh vì lý do gì, nàng nhất định phải gặp mặt

hắn. Tuy thân phận muội muội không nhất định sẽ thuyết phục được hắn,

nhưng nàng vẫn muốn thử một lần. Không có ai hiểu rõ hơn nàng nỗi khổ do chiến tranh mang lại.



Nàng biết hội thi võ này nhằm chọn ra tướng quân chinh phạt Bắc Triều. Tham

gia đấu võ chính là ra chiến trường. Chuyện của Hoa gia quân tạm thời

giao cho bọn An Tiểu Nhị điều tra, nàng muốn ra chiến trường gặp Tiêu

Dận. Nhưng nếu nàng còn ở bên cạnh Cơ Phượng Ly, nàng sẽ không có được

cơ hội đó.



“Ồ?” Cơ Phượng Ly nhíu mày, “Được rồi, ngươi lui xuống đi, ngày mai tham gia thi đấu.”



Hoa Trứ Vũ thi lễ lui xuống.



Cơ Phượng Ly tựa lưng vào ghế, ánh mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp, khẽ lâm vào trầm tư.



Lam Băng đứng một bên, cẩn trọng hỏi: “Tướng gia, ngài nói xem có phải

Nguyên Bảo vẫn còn nhớ tới tên Tiêu Dận kia không? Nếu không, vì sao vừa nghe thấy Tiêu Dận đánh tới đây đã đồng ý tham gia thi võ? Còn nữa,
năng xuất chúng nên được ban cho chức quan giáo úy tứ phẩm.



Kèn lệnh vang lên, hai mươi vạn đại quân bắt đầu xuất phát. Hoa Trứ Vũ quay lại nhìn tường thành Vũ Đô lần cuối, rồi kéo dây cương, cưỡi ngựa đi

theo đoàn quân.



Lần ra đi này, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.



Lúc nghe thấy cấp báo tám trăm dặm trên võ trường, Hoa Trứ Vũ mới nhận ra

chiến tranh Nam Bắc Triều đã không thể ngừng lại. Có lẽ, hành động ra

chiến trường của nàng chỉ là một hành động vô nghĩa. Nhưng dù thế nào

thì nàng vẫn phải đi.



Đại quân ra khỏi Vũ Đô, dọc theo quan đạo đi về phía bắc.



Phía sau truyền đến một loạt tiếng vó ngựa, Hoa Trứ Vũ quay đầu nhìn lại,

chỉ thấy phía sau có một đội nhân mã cũng đang rời khỏi Vũ Đô.



“Chẳng lẽ, còn có đội quân khác? Không phải ban đầu chỉ có đội quân của chúng ta sao?” Một binh sĩ bên cạnh Hoa Trứ Vũ khẽ nói.



Hoa Trứ Vũ quay đầu lại, chỉ thấy người cưỡi tuấn mã màu đen dẫn đầu đội ngũ phía sau chính là Cơ Phượng Ly.



Hoa Trứ Vũ kinh ngạc, nàng không ngờ Cơ Phượng Ly cũng dẫn quân đi, nếu sớm biết như vậy, nàng chẳng cần phí tâm sức tham gia hội thi võ kia, nàng

chỉ cần trực tiếp đi cùng Cơ Phượng Ly là được rồi.



Nàng càng không ngờ Cơ Phượng Ly sẽ rời khỏi Vũ Đô. Hắn đi như vậy mà không

sợ Vũ Đô sinh biến sao? Không sợ chính quyền lung lạc sao? Hoa Trứ Vũ

cảm thấy, càng ngày nàng càng không hiểu gì về Cơ Phượng Ly.



Hơn nữa, lần này Cơ Phượng Ly không hề ngồi xe ngựa, mà cưỡi ngựa cùng với

các binh sĩ. Tốc độ xe ngựa quá chậm, đi bằng thứ đó không biết khi nào

mới đến được Bắc Triều.



Hoa Trứ Vũ đã sớm biết Cơ Phượng Ly có võ công, nhưng còn những người khác, khi bọn họ nhìn thấy một quan văn yếu ớt như Cơ Phượng Ly cưỡi chiến mã chạy nhanh như vậy đều há hốc miệng kinh ngạc.



Ban ngày hành quân, giữa trưa nghỉ tạm nửa canh giờ rồi lại tiếp tục hành

quân, chỉ đến nửa đêm canh ba mới hạ trại nghỉ tạm. Sáng hôm sau lại nhổ trại đi tiếp.



Tuy Hoa Trứ Vũ đã làm tướng quân vài năm, chịu qua nhiều gian khổ tàn khốc. Nhưng đây chính là lần đầu tiên nàng trải qua một cuộc hành quân thần

tốc như vậy. Hơn nữa còn là sống giữa một tập thể toàn binh sĩ nam,

nhưng nàng vẫn chịu được, bởi vì ba năm trước đây, xuất phát điểm của

nàng cũng bắt đầu từ một tên binh tốt.