Phượng Ẩn Thiên Hạ
Chương 96 : Tức giận đánh người
Ngày đăng: 14:30 18/04/20
Đêm đó, đại quân đốt lửa hạ trại gần cánh rừng, sau khi dùng hết bữa cơm
liền trở về trại nghỉ ngơi. Hành quân liên tục mấy ngày, dù cơ thể làm
bằng sắt cũng cảm thấy mệt mỏi.
Đợi các quân sĩ trong trại ngủ say, Hoa Trứ Vũ mới lặng lẽ đi ra ngoài.
Chỗ hạ trại đêm nay ở gần một dòng suối nhỏ. Sau khi ăn xong các binh sĩ đã đến dòng suối này tắm rửa qua loa. Chỉ có Hoa Trứ Vũ không thể đi cùng
bọn họ, mà chỉ có thể nhân lúc đêm dài yên tĩnh đi ra ngoài đó.
Trên bầu trời đêm có ánh trăng hòa cùng với ánh sao chiếu xuống mặt đất
những ánh sáng mông lung. Hoa Trứ Vũ né tránh những đội binh sĩ tuần tra đi dọc theo bờ suối. Nàng đi rất lâu mà chưa ra khỏi doanh trại đủ thấy quy mô một đội quân hơn hai mươi vạn người lớn tới mức nào. Bất đắc dĩ, Hoa Trứ Vũ đành phải mặc nguyên quần áo xuống nước, tiếng nước róc rách chào mời con người, nàng chìm vào trong nước rồi mới cởi quần áo ra.
Nàng dùng nước tẩy rửa bụi bặm mấy ngày nay rồi khẽ thở dài nhìn lên bầu trời trên cao, giặt quân phục sạch sẽ mới đứng lên rời khỏi dòng suối.
Toàn thân nàng ướt sũng, mùi mồ hôi và bụi bẩn tích tụ mấy hôm đã biến mất
hoàn toàn. Nàng cầm lấy bộ quân phục mới để trên bờ, đang định tìm một
khe núi kín đáo thay bộ quần áo đang mặc trên người.
Nàng đi dọc theo cây cầu gỗ, đi qua bờ bên kia dòng suối, nơi có một ngọn
núi đang không ngừng truyền đến những tiếng chim kêu. Hoa Trứ Vũ tìm
được một chỗ kín đáo liền thay ngay một bộ quần áo mới, vừa mới thay
xong thì nghe thấy phía trước có tiếng người truyền tới.
Hoa Trứ Vũ kinh ngạc, khẽ xoay người nhảy lên trốn phía trên chạc cây đại
thụ. Khẽ búi cao mái tóc ướt sũng lên, nàng nhìn qua khe hở giữa chạc
cây thì thấy mấy bóng người đang đi tới. Tốc độ nói chuyện của bọn họ
rất nhanh, nàng nhận ra đó là giọng nói địa phương Bắc Triều.
Chỗ bọn họ hạ trại tối nay cũng gần giáp với biên cương Bắc Triều, chỉ cần
đi thêm một ngày đường nữa là tới Túc châu, nói không chừng ngay ngày
mai sẽ phải lên chiến trường giết địch.
Những người này là thám tử do Bắc Triều phái tới sao?
Vừa nghĩ tới đây, nàng chợt nghe thấy bên trong rừng có một loạt bóng đen
bay tới. Người dẫn đầu trông rất cao to mạnh mẽ nên không tiện đi lại
trong rừng, chỉ nghe thấy tiếng trường kiếm vù vù, trong nháy mắt, kiếm
quang dày đặc đã bao phủ lấy ba tên thám tử Bắc Triều.
Ba tên thám tử này võ công không thấp, chỉ là hai người tập kích bọn họ
không phải là những binh sĩ tuần tra bình thường, ba người bị tập kích
bất ngờ nên chẳng mấy chốc đã có một người bị giết chết tại chỗ, chỉ sót lại hai người lấy khẩu cung.
Dưới ánh trăng, Hoa Trứ Vũ nhìn hai người vừa mới tới, họ đều mặc quân phục
Nam Triều, nhìn kỹ lại thì chính là Đường Ngọc và Nam Cung Tuyệt nàng đã gặp qua trên võ trường.
tận mắt chứng kiến bản tướng đánh cho Tiêu Dận hoa rơi nước chảy như thế nào!” Hắn lạnh lùng nói, bản thân không nhìn Hoa Trứ Vũ thêm lần nào
nữa rồi thổi tắt ánh nến trong trại.
Chắc do hắn không yên tâm những thị vệ bên ngoài nên mới để Hoa Trứ Vũ ở cùng trại với hắn.
Trong trại tối đen, Hoa Trứ Vũ tựa lưng vào bàn nghe tiếng bước chân Cơ
Phượng Ly đi về phía giường, còn có cả tiếng cởi quần áo ngoài. Chỉ mới
hơn một tháng bọn họ ở cùng một trại, tiêu chuẩn mỗi người một giường,
vậy mà bây giờ nàng đã trở thành tù nhân. Cả đêm nay nàng cảm thấy vô
cùng mệt mỏi, không thể động đậy, chỉ có thể cuộn tròn thân mình như một con thú hoang sa bẫy đợi chờ may rủi.
Sáng sớm hôm sau đại quân bắt đầu xuất phát, lúc chạy tới Túc châu đã là
hoàng hôn. Tướng thủ thành Túc châu đã bị trọng thương sắp chết nhưng
vẫn cố gom chút hơi tàn nghênh đón Cơ Phượng Ly và Vương Dục.
Tình thế Túc châu hiện nay vô cùng nguy hiểm, nếu đại quân đến muộn thêm một canh giờ nữa chắc chắn Túc châu sẽ thất thủ. Đại quân vừa tới đã phải
lập tức gia nhập trận chiến thủ thành.
Hoa Trứ Vũ vẫn bị điểm huyệt, được thị vệ áp giải theo Cơ Phượng Ly lên
tường thành Túc châu. Đứng trên tường thành nhìn xuống, cảnh tượng chiến tranh thảm thiết lại hiện ra trước mắt nàng.
Trên cánh đồng bát ngát trước thành Túc châu là chiến tranh hỗn loạn, máu
nhuộm đất đồng thành một màu đỏ tươi, khắp nơi là người chết và binh khí gẫy vụn, tràn ngập không khí xác xơ, tiêu điều.
Ánh chiều tà đỏ như máu bao phủ cả tầng trời cao.
Dưới ánh chiều tà là những binh sĩ Bắc Triều đang xếp hàng chỉnh tề không
ngừng khiêu chiến. Trong mắt mỗi người đều hiện lên tinh quang sắc bén,
ánh sáng đao kiếm và chiến giáp tỏa ra áp lực lạnh lẽo.
Cờ soái di động, tiếng kèn thổi dài, trống vang như sấm dậy, binh tướng
đông nghịt như thủy triều vỡ đê tràn vào bãi đất trống, vây quanh một
người ở vị trí trung tâm.
Đó là Tiêu Dận!
Hắn không còn là thái tử Bắc Triều nữa, hắn chính là Bắc Đế, Bắc Đế Tiêu Dận ngự giá thân chinh.
Hắn cưỡi trên lưng Đại Hắc Mã, dáng người kiên cường, mạnh mẽ, chiến bào
màu đỏ tím phần phật tung bay trong gió. Hải Đông Thanh xoay tròn trên
không trung hai vòng rồi chậm rãi hạ xuống đầu vai hắn. Ưng cũng như
người, vô cùng sắc bén.