Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 97 : Vì sao đối mặt lại không nhận ra nhau

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Áo tím, mắt tím, tóc tím.



Áo tím?



Hoa Trứ Vũ giật mình, lúc này nàng mới phát hiện mái tóc dài đang tung bay

sau lưng Tiêu Dận đã chuyển thành màu tím, một màu tím lưu loát chảy như suối nước sau lưng hắn, sắc tím chấn nhiếp tinh thần người khác. Khiến

cả gương mặt của hắn cũng trở nên lạnh buốt.



Rõ ràng tóc Tiêu Dận có màu đen, sao bây giờ lại chuyển thành màu tím?



Mái tóc màu tím kia khiến nàng cảm thấy hắn thật xa lạ, khí thế của hắn làm cho nàng cảm thấy kinh hãi, chưa cần tính tới thiên quân vạn mã sau

lưng hắn, chỉ riêng một mình hắn đã đủ khí thế trấn áp toàn quân.



Qua ô ngăn cách trên cổng thành, Hoa Trứ Vũ nhìn thấy Tiêu Dận, nhưng dường như Tiêu Dận không hề nhìn thấy nàng. Ánh mắt hắn đang nhìn về chỗ Cơ

Phượng Ly đứng trên tường thành, nhếch môi cười lạnh lùng.



Trong khoảnh khắc hắn giơ tay lên, mọi âm thanh đều dừng lại, cả đất trời trở nên yên tĩnh, thê lương.



Ánh chiều tà cuối cùng còn sót lại cũng đã biến mất phía chân trời, trong

không khí dồn nén một loại sát khí vô hình, ép người ta cảm thấy khó

thở.



Hoa Trứ Vũ đã không còn xa lạ gì với cảnh tượng này. Nhưng cũng chưa bao

giờ nàng cảm thấy căng thẳng như hôm nay. Vì thứ nàng đối diện không

phải binh mã Tây Lương mà là binh mã Bắc Triều. Bắc Triều không giống

với Tây Lương, mà chủ soái đối phương còn chính là nam nhân từng nói sẽ

bảo vệ nàng cả đời.



Tiêu Dận chưa lập tức công thành mà lạnh lùng quát: “Cơ Phượng Ly, nếu ngươi đã đến đây thì đừng như rùa rụt cổ như thế, phái người nghênh chiến

đi!”



Cơ Phượng Ly chắp tay đứng trên tường thành, tà áo trắng đón gió phiêu

đãng lộ ra sự cao ngạo thanh nhã. Hắn thản nhiên cười nói: “Khí thế của

Bắc Đế cũng thật lớn, bản tướng thật không biết phái ai nghênh chiến mới áp đảo được ngài! Chi bằng, để “hắn” xuất chiến đi?”



Cơ Phượng Ly không dùng sức mạnh, nhưng giọng nói của hắn vẫn lọt được vào tai Tiêu Dận không thiếu một chữ.



Hoa Trứ Vũ kinh ngạc, mãi mới nàng nhận ra “hắn” trong miệng Cơ Phượng Ly chính là Hoa Trứ Vũ nàng.



Theo hướng chỉ tay của Cơ Phượng Ly, Tiêu Dận nhìn về phía Hoa Trứ Vũ. Hắn
Tiêu Dận lạnh lùng cười.



“Bản đế nhớ rõ người Gấu nhưng lại không nhớ đã từng cứu ngươi. Ngươi tới

đây là để nói chuyện này sao? Nói xong thì có thể khai chiến được rồi

chứ?”



Trong mắt Hoa Trứ Vũ lộ rõ vẻ buồn bã, nếu như Tiêu Dận không nhớ ra nàng, vậy nàng đã phí công tới đây rồi.



“Ta chỉ muốn hỏi vì sao ngươi lại phát động chiến tranh, gieo rắc đau khổ cho dân chúng.” Hoa Trứ Vũ chua chát hỏi.



“Chiến tranh? Hai triều Nam Bắc phân tranh với nhau hơn trăm năm, việc thống

nhất chỉ là sớm muộn. Nam Triều hủ bại, hoàng đế chỉ biết lộng quyền,

nay ấu đế lên ngồi, quyền lực rơi hết vào tay phụ chính, dân chúng Nam

Triều đã sớm rơi vào bể khổ. Còn Bắc Triều cúng ta cũng không còn là

người man di thô lỗ như trước đây, chúng ta đã siêng năng học hỏi tinh

hoa văn hóa Hán tộc, quốc lực ngày càng cường thịnh, thống nhất thiên hạ là một việc làm thuận theo ý trời!” Tiêu Dận bình tĩnh nói.



Hoa Trứ Vũ giật mình.



Lý do phát động chiến tranh từ trước tới nay đều bắt nguồn từ hai chữ

“thống nhất”. Nhưng cái giá phải trả của hai chữ đó chính là cảnh sinh

linh đồ thán. Muốn sống một cuộc sống yên ổn khó đến thế sao.



“Ngươi còn muốn nói gì không?” Tiêu Dận nhìn nàng, giọng nói lạnh lùng, trong trẻo như tiếng ngọc rơi xuống sàn đá.



Hoa Trứ Vũ còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng nàng như bị nghẹn lại, vì dù nàng có nói gì, Tiêu Dận cũng sẽ không nghe nàng.



“Nếu không còn chuyện gì, vậy tới nghênh chiến đi!” Tiêu Dận lạnh lùng nheo

mắt nói, “Ngươi dám can đảm ra khỏi thành nghênh địch, chỉ dựa vào điểm

này cũng đủ khiến bản Đế khâm phục ngươi, nhưng chỉ e ngươi sẽ không có

đường quay về.”



Tiêu Dận vẫy tay, một đội trọng binh dâng lên vây kín Hoa Trứ Vũ. Hoa Trứ Vũ đang cầm ngân thương trong tay đột ngột giục ngựa chạy gấp, nàng giống

như một tia chớp xông vào giữa vòng vây, chỉ là một cây ngân thương bình thường, nhưng khi được cầm trong tay nàng đã biến ảo ra đủ mọi chiêu

thức giống như thần binh phát ra những âm thành rồng ngâm hổ gầm. Nàng

dùng tốc độ sét đánh chém chết một lúc hai gã binh sĩ Bắc quân, chỉ một

lát sau đã dẫn theo Đường Ngọc và Nam Cung Tuyệt mở một đường máu chạy

về phía cổng thành.