Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 98 : Sát phá lang, đoạn tuyệt

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Những tướng sĩ đuổi theo phía sau không thẹn là tinh binh, gắt gao đuổi theo Hoa Trứ Vũ, đội thiết kỵ này giống như một cơn lốc cuốn qua, thế nhưng nàng vẫn có thể mạnh mẽ mở đường máu xông ra ngoài.



Nhưng vào lúc này, có tiếng đàn đột ngột vang lên trong Bắc quân.



Tiếng đàn ngân dài, mang theo sự tang thương, đau khổ. Rồi giai điệu biến chuyển, đột nhiên trở nên mãnh liệt, giống như đi vào một giấc mộng hào hùng.



Khúc nhạc này đã quá quen thuộc với Hoa Trứ Vũ - Sát phá lang.



Sát phá lang!



Đây là khúc nhạc nàng sáng tác dành riêng cho Cô nhi quân, một khúc nhạc đầy hàm xúc.



Chỉ có nàng và những Cô nhi quân từng trải qua đau khổ và sinh tử mới có thể hiểu được.



Khúc nhạc này, ngoài nàng ra thì chỉ có Đan Hoằng biết đàn.



Đan Hoằng? Chẳng lẽ Đan Hoằng đã rời khỏi hoàng cung Nam Triều?



Trái tim Hoa Trứ Vũ như thắt lại, nàng ghìm ngựa, quay đầu nhìn lại.



Chỉ thấy đội quân của Tiêu Dận tách ra thành một đường, có một cỗ xe đuổi hoa lệ đang chậm rãi chạy tới. Phía trước xe đuổi phủ tầng tầng lớp lớp sa mỏng màu đỏ thẫm. Dưới ánh hoàng hôn, màu đỏ kia đầy diễm lệ, giống hệt như màu đỏ Đan Hoằng hay mặc khi ra chiến trường. Mà tiếng đàn kia cũng truyền ra từ trong xe.



Cánh tay Hoa Trứ Vũ khẽ run rẩy, đôi mắt trong suốt nheo lại, quả nhiên, thấp thoáng trong xe có một bóng người búi tóc cao. Đúng là Đan Hoằng sao? Cuộc đời này, ngoài Cẩm Sắc ra, người nàng cảm thấy có lỗi nhất chính là Đan Hoằng. Đan Hoằng đã vì nàng mà làm nhiều rất nhiều chuyện. Nếu đó đúng là Đan Hoằng, nàng phải cứu Đan Hoằng ra ngoài bằng mọi giá.



Đường Ngọc và Nam Cung Tuyệt thấy Hoa Trứ Vũ đột nhiên dừng ngựa lại cũng vội vàng đứng lại theo. Tướng gia đã có lệnh phải hộ tống người này về thành an toàn, không được để hắn trở về Bắc quân. Mới vừa rồi, bọn họ còn cảm thấy kinh ngạc, chưa cần bọn họ ra tay hắn đã tự mở đường máu quay về. Nhưng giờ hắn lại đột ngột dừng lại, càng khiến hai người tăng cường cảnh giác.



“Mau về đi, để muộn thêm lát nữa không về nổi đâu!” Đường Ngọc lạnh lùng nói, không thể mở cửa thành ra quá lâu.



Nam Cung Tuyệt cũng quay đầu ngựa lại, ngân thương trong tay chỉ vào trước ngực Hoa Trứ Vũ, “Ngươi đừng vọng tưởng nữa, chúng ta sẽ không cho ngươi quay về Bắc Triều, còn không mau quay về, bản giáo úy sẽ không khách khí nữa.”



Nghe thấy những lời này, Hoa Trứ Vũ vẫn hoàn toàn bất động.



Binh sĩ xếp hàng ngăn nắp phía sau xe đuổi.



Làn điệu Sát phá lang không ngừng vang lên trên chiến trường, Hoa Trứ Vũ chăm chú lắng nghe, bỗng nhiên, nàng cảm thấy có chỗ không thích hợp. Tuy cầm kỹ của người này rất cao nhưng tuyệt đối không phải là Đan Hoằng, tuy thể hiện được sự tang thương nhưng vẫn còn rất kém. Cô nhi quân trải qua biết bao nhiêu khó khăn, gian khổ, chỉ có những người từng ở chung với họ như Đan Hoằng mới có thể cảm nhận được hết.
Tiêu Dận đột nhiên quay lại ôm Hoa Trứ Vũ lên ngựa, phóng thẳng một đường trở về Bắc quân.



Nam Triều và Bắc Triều đại chiến một hồi ngay ngoài thành Túc châu. Nhưng trận chiến này không còn quan hệ tới Hoa Trứ Vũ, vì nàng đã bị bắt làm tù binh.



Nàng không ngờ kết quả hôm nay lại là như vậy, thế này chỉ khiến Cơ Phượng Ly càng thêm khẳng định nàng là thám tử Bắc Triều. Nàng cười khổ, nhưng nàng nhất định phải tới Bắc Triều, nàng phải điều tra rõ chuyện của Tiêu Dận.



Trận chiến kéo dài đến nửa đêm, Bắc Triều không chiếm được thành Túc châu mà còn bị Nam Triều đẩy lui năm mươi dặm, lui hướng về thành Dương Quan.



Chạy đến Dương Quan, đã muốn chuyện của hai ngày sao.



Dương Quan là một thành thuộc Nam Triều, mới bị Bắc Triều công phá mấy ngày trước. Dân chúng trong thành đã sớm chạy nạn, ngoài binh sĩ Bắc Triều ra thì không còn ai khác.



Hoa Trứ Vũ ngồi trong một chiếc xe ngựa đơn sơ, bị quân sĩ áp giải đến nơi ở của Tiêu Dận.



Hoa Trứ Vũ bị nhốt vào địa lao trong phủ. Mùi ẩm ướt và sự u ám trong địa lao khiến nàng hít thở không thông. Sự đau đớn trên vai càng khiến nàng không ngừng nhíu mi.



Nàng ngồi dưới đất, trong đầu không ngừng hiện lên những hành động của Tiêu Dận trên chiến trường. Nàng muốn tìm ra thứ gì đó. Nhưng đến cuối cùng, nàng vẫn phải thừa nhận, ngoài việc Tiêu Dận đã quên mất nàng, thì tính cách của hắn cũng không khác với trước đây là mấy.



Hắn không giống như người bị người khác khống chế, hắn vẫn đầy mạnh mẽ, đầy khí phách như thế.



Vậy đã có chuyện gì xảy ra?



Hoa Trứ Vũ vận nội lực bứt đứt dây thừng, chậm rãi đi đến cửa lao. Tuy địa lao vững chắc, nhưng thủ vệ canh giữ bên ngoài không quá nghiêm ngặt, hiển nhiên, Dương Quan đã trở thành nơi phòng thủ trọng yếu của Bắc Triều, Tiêu Dận cũng không nghĩ sẽ có người mạo hiểm tới nơi này cứu nàng!



Hoa Trứ Vũ đứng trước cửa lao, nàng đang đợi!



Nàng biết sẽ có người tới tìm nàng!



Quả nhiên, có tiếng bước chân khẽ vang lên trong bóng tối, đi từng bước một về phía này.



Trước cửa lao xuất hiện một người cầm đèn lồng, chính là thân vệ bên người Tiêu Dận - Hồi Tuyết.



Lúc ở trên chiến trường, Hồi Tuyết đã ra tay ngăn cản Tiêu Dận. Hoa Trứ Vũ biết, nhất định cô ấy sẽ tới đây tìm nàng.