Phương Đại Trù
Chương 1 : Mỳ vằn thắn cùng thiêu hỏa côn*
Ngày đăng: 13:31 19/04/20
* Thiêu hỏa côn là que cời bếp đó.
Đầu xuân, nhành cây xanh đâm
chồi những lộc non mơn mởn, trên mái hiên tuyết đang dần tan chảy, cỏ
xanh tuyết trắng, khiến cho tinh thần con người càng trở nên phấn chấn.
Đông Hạng, chợ phía bắc đã sớm mở.
Sáng sớm là thời điểm mua bán tốt nhất, mấy cửa hàng trên phố đã bắt đầu
buôn bán, chỉ là, ngày thường đông người vây quanh mua cháo, bánh bao,
hôm nay lại vắng tanh vắng ngắt.
Phía bắc, chỉ có duy nhất một
quán ăn nhỏ, trong ngoài vây đầy người, bên trong ngồi không đủ, nhiều
người phải bưng bát ngồi ăn ngoài cửa.
Cũng khó trách, đây là
cửa hàng vằn thắn, chủ tiệm là người từ nơi khác đến, thuê quán trà này
để buổi sáng mỗi ngày bán vằn thắn, hôm qua vừa mới khai trương quán.
Vằn thắn cũng không biết có mùi vị gì ghê gớm, tóm lại, cả phố đều có
thể ngửi thấy hương thơm, thực khách bốn phương tám hướng đều bị hấp dẫn mà đến, khiến bọn tiểu nhị của các cửa hàng chung quanh hận đến nghiến
răng.
Chưởng quầy là một nha đầu, thoạt nhìn chỉ tầm mười sáu
mười bảy tuổi, bộ dạng cũng dễ nhìn, đôi mắt to tròn, mặc quần áo bằng
vải bố màu vàng nhạt, tay áo xắn lên, trông có vẻ nhanh nhẹn.
Tay nàng tháo vát bận bịu làm bánh, miệng cũng không nhàn rỗi, hát một giai điệu cổ quái:
Thiên Sơn khúc khúc, Việt vằn thắn,
Thục sao thủ, Ngạc bao diện.
Nhân 3 món nấm hương, thịt lợn, măng,
Hạ Chí mới thật là vằn thắn.
Mấy người ăn vằn thắn nghe thế cười nhỏ, cảm thấy thú vị, hỏi nàng: “Này, tiểu lão bản, ngươi đang hát cái gì vậy?”
Nha đầu kia thực lanh lẹ trả lời: “Điệu hát này là ta tự sáng tác, vằn thắn mọi người đang ăn, ở vùng Thiên Sơn gọi là khúc khúc, lấy thịt dê làm
nhân; ở Nam Việt lại kêu là mỳ vằn thắn, nhân là thịt lợn, hải sản, nấu
cùng với nhau; vùng Thục Trung kêu là sao thủ, có nhiều loại nguyên liệu dùng làm nhân, đôi khi còn xào lên, nhúng tương ăn; ở Ngạc Châu, lại
gọi là bao diện, dùng thịt lừa hoặc thịt bò làm nhân. Thế nhưng vằn thắn này, ngon nhất chính là vùng Giang Chiết, dùng ba thứ nấm hương, thịt
lợn, măng làm nhân.”
Thương nhân đi trên đường cùng mọi người
ngồi ăn trong quán lắng nghe được đều sửng sốt, liền hỏi, “Tiểu nha đầu, ngươi tên gì? Tại sao đối với vằn thắn lại hiểu biết như vậy?”
“Ai.” Nha đầu khoát tay chặn lại, cười nói, “Không chỉ đối vằn thắn thôi đâu, các món ăn trong thiên hạ ta đều biết, ta gọi là Phương Nhất Chước.”*
*Nhất Chước: một cái môi, cái thìa.
gật đầu, thể hiện chính mình tin tưởng, nàng mới đến Đông Hạng phủ hai
ngày, liền nghe người ta nói qua chuyện này, còn nói Phương viên ngoại
làm người khẳng khái, hào hiệp, hay làm việc thiện, phỏng chừng là người tốt.
“Ngươi theo ta đi một chuyến đi, nha đầu.” Lão nhân nói, “Chuyện này rất gấp.”
“Được…” Phương Nhất Chước gật gật đầu, dù sao nàng cũng đang thiếu bạc, vụ mua
bán này lại rất tốt, liền đồng ý: “Lão gia tử ngươi chờ, ta thu dọn quán một chút.”
“Không cần!” Lão gia tử duỗi tay túm nàng, nói:
“Chút nữa ta phái người tới giúp ngươi thu dọn, trước ngươi cứ theo ta
đi, mau lên, sắp không còn kịp rồi!”
“À… được!” Phương Nhất Chước mơ hồ đi theo lão nhân kia.
——————–
Sau nửa canh giờ, Phương Nhất Chước cầm cái môi, đứng ở trong nhà bếp của Phương phủ.
Trước mắt nồi, bát, môi, bồn cái gì cần có đều có, các loại nguyên liệu nấu ăn cũng đều là tươi ngon vừa mua.
Phương Nhất Chước nhìn trái nhìn phải, phát hiện cũng không có người giúp đỡ,
tự lẩm bẩm Phương viên ngoại cũng quá keo kiệt đi, có tiền như thế lại
không tìm lấy mấy hạ nhân?
Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, nấu một chút cơm được năm trăm lượng bạc, rất có lợi, phải đem hết bản lĩnh ra mới được! Tiền này lưu lại, ngày sau nàng còn có thể mở quán cơm lớn một chút, sống thật tốt.
Nghĩ đến đây, Phương Nhất Chước vén
tay áo, chuẩn bị chảo nóng để xào rau, giúp Phương lão gia chuẩn bị một
bàn ăn thật ngon. Chính là, nàng vừa mới ngồi xổm xuống chuẩn bị đốt
nóng bếp lò, liền cảm thấy sau đầu tê rần, “Đông” một tiếng… Lập tức hôn mê bất tỉnh.
Phương Thọ cầm trên tay một cái que nhóm lửa, đứng trên đất nhìn Phương Nhất Chước bị đánh ngất, hỏi con trai Phương Miểu
bên cạnh: “Nhìn xem nàng thế nào, đừng bị ta đánh chết đi!”
Phương Miểu cúi đầu nhìn nhìn, rồi lắc đầu nói, “Còn sống, cha… thế này cũng được sao?”
“Ai nha.” Lão nhân hướng hắn hắn xua tay, nói, “Còn quản không được sao,
cái này gọi là không phải nàng chết chính là ta mất mạng, lúc này còn có thể nghĩ nhiều?”
Phương Miểu lại nhìn nhìn Phương Nhất Chước
trên đất, nhỏ giọng nói thầm, “Như vậy quá thiếu đạo đức, cô nương này
cũng không động đến chúng ta.”
“Ngươi nghĩ rằng ta hy vọng sao?” Lão nhân trừng con mình, “Đây chẳng phải là lửa cháy đến nơi không có biện pháp ư?”
Đang nói, ngoài cửa quản gia vội vã chạy vào: “Lão gia, tới rồi, tới rồi!”
Phương viên ngoại vừa nghe, liền nâng lên bả vai Phương Nhất Chước, hướng quản gia cùng con nói: “Đến! Mau nâng ra ngoài!”