Phương Đại Trù

Chương 2 : Ngó sen cùng đậu cô ve

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Phương Nhất Chước mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác sau gáy đau đớn,

bên tai tràn ngập tiếng nhạc ầm ĩ cũng không biết là cái nhạc khí gì, ầm ĩ khiến lòng người phát hoảng.



Nàng cố sức bò dậy, muốn đưa tay sờ sờ đầu…”Đông” một tiếng, cảm giác bị thứ gì đập trúng trán, đau đến

phát ngất. Lúc này nàng đã tỉnh táo hơn, cúi đầu nhìn chỉ thấy trên tay

mình vẫn đang cầm một cái que cời bếp, càng cảm thấy khó hiểu.



Nhìn bốn phía chung quanh một chút, Phương Nhất Chước phát hiện mình đang ở

bên trong kiệu, cảm giác xóc nảy cho thấy cỗ kiệu đang đi về phía trước. Bên ngoài kèn Xô-na thổi ầm ĩ, chính là khúc “Bách điểu triều Phụng”,

trên người mặc hỉ phục đỏ thẫm, trong tay là một cái khăn voan hồng. Sau gáy sưng tấy do bị người khác đập vào, trên ót có một cái u nhỏ, vì mới vừa đập vào kiệu. Phương Nhất Chước theo bản năng nhìn thoáng qua cái

que cời bếp trong tay, lập tức hiểu rõ ra, cơn giận từ trong lòng bốc

lên: “Tốt, tên xú lão đầu này, ta thấy ngươi đáng thương nên mới giúp,

thế nhưng ngươi lại đi ám toán ta, còn đem ta vất lên kiệu hoa, đây là

muốn gả đi đến nơi nào?! Nhỡ đâu lại là hang ổ sơn trại thổ phỉ!”



Nàng liền đưa tay túm lấy xiêm y trên người, vừa sờ qua, phát hiện bộ ngực

nặng trịch, đưa tay móc thử, lại móc ra một thỏi bạc lớn, còn có một xấp ngân phiếu cùng một phong thư.



Phương Nhất Chước đếm qua, bạc

không chỉ có năm trăm lượng, thật ra có đến những tám trăm lượng. Cuối

cùng cũng yên tâm cất đi, đem phong thư vừa nhận mở ra, Phương Nhất

Chước buông cái que cời bếp xuống, đưa tay, sờ sờ đầu mình.



Thư Phương lão gia viết, đem chuyện lần này nói cho Phương Nhất Chước rõ ngọn nguồn:



Hóa ra, Đông Hạng phủ này, có hai nhân vật đặc biệt nổi danh, một người là

tài nữ Phương Dao, chính là nữ nhi bảo bối của Phương lão gia kia. Người còn lại, là tiểu ác bá Thẩm Dũng, con trai độc nhất của Tri phủ Thẩm

Nhất Bác.



Phương Dao có tri thức lại hiểu lễ nghĩa tài tình hơn

người, là hòn ngọc quý trên tay Phương lão gia, tinh thông y thuật, được công nhận là tài nữ. Hàng năm người tới Phương gia cầu thân nhiều đếm

không hết, nhưng Phương lão gia đều cự tuyệt, bởi vì theo hắn, nữ nhi

này của hắn phải gả cho nhân trung long phượng*.



* Nhân trung long phượng: rồng trong loài người, chỉ người vượt trội hơn hẳn những người khác.



Thẩm Nhất Bác là Tri phủ ở Đông Hạng phủ, làm quan thanh liêm, ngay cả triều đình cũng phải tôn kính vài phần. Chỉ tiếc gia môn bất hạnh, Thẩm tri

phủ tuổi đã già, lại không chịu thua kém ai sinh ra Thẩm Dũng.



Thẩm Dũng năm nay mười bảy tuổi, không học vấn nghề nghiệp gì, cả ngày gây

chuyện sinh sự, cường nam bá nữ, bài bạc, đánh nhau, không có chuyện xấu nào không làm… Mà một người như vậy, lại muốn cưới Phương Dao.(Nam

chính chưa xuất hiện đã được giới thiệu vô cùng thê thảm:d)



Nghe nói ngày đó, Thẩm Nhất Bác vô tình gặp được một đạo sĩ tha phương, bói

cho Thẩm Dũng, đạo sĩ bấm ngón tay tính toán, nói mệnh của Thẩm Dũng

phải kết hôn với một cô nương họ Phương, là một người tài năng. Chỉ cần

cô nương này vào cửa, Thẩm Dũng tất sẽ cải tà quy chính, hơn nữa từ đó

sẽ thăng chức rất nhanh, có vô số phú quý cùng công danh, làm rạng danh

tổ tông.



Đạo sĩ mấy câu nói, không chỉ được hai mươi đồng tiền

thưởng, còn đem tâm Thẩm tri phủ sống trở lại. Cô nương họ Phương nói

đến, không phải là Phương gia Đại tiểu thư Phương Dao sao?! Nghĩ tới

đây, Thẩm Nhất Bác lập tức phái người tới cửa Phương gia cầu hôn, ngay

cả sính lễ cũng trực tiếp tặng, thái độ kia chính là muốn nhi tử lập tức kết hôn với Phương Dao.



Cái gọi là dân không cùng quan đấu, tuy nói Phương lão gia tài sản bạc triệu, nhưng cũng không thể không nể mặt mũi Thẩm tri phủ, muốn cùng nữ nhi thương lượng một chút. Không ngờ

Phương Dao vừa nghe nói phải gả cho Thẩm Dũng, tên tiểu vô lại kia, lập

tức muốn tìm cái chết, Phương lão gia thật đau lòng, bất đắc dĩ, đành

phải đem nữ nhi đưa ra khỏi thành, đến bác nhà lánh nạn, còn mình lưu

trong phủ nghĩ biện pháp.


Thẩm Dũng trong lòng nhiều buồn bực, che lấy

khối u lớn trên đầu để có uy tín danh dự mời rượu khách và bạn, nhưng

bản thân một chén đều không được uống, cha hắn sợ hắn mượn rượu làm càn, đều thay hắn đổi thành nước. Đi một vòng kính rượu, bụng đã đầy nước

trắng. Thẩm Dũng trong lòng không cam chịu, tân nương thật khiến hắn

thất vọng, đả thương hắn, bái đường xong hoan hoan hỉ hỉ vào nhà chờ,

bắt bản thân ở chỗ này chịu tội.



Ra khỏi đại đường, Thẩm Dũng đi trước tranh nhà xí, đem một bụng nước trắng phóng thích. Sau đó, hắn

lại nghĩ đi đến phòng bếp chuẩn bị một ít thức ăn, ăn no sẽ cẩn thận suy nghĩ đối sách cho tốt, trị tân nương kia.



Đi tới cửa phòng bếp, hít mũi cũng có thể ngửi thấy mùi thơm, Thẩm Dũng trong lòng tự nhủ… Làm sao lại thơm như vậy?



Thẩm Nhất Bác từ trước đến giờ thanh liêm, trong nhà có bạc nhưng cũng không xa xỉ, đầu bếp cũng là hạ nhân thay nhau làm, người làm món ăn trình độ không cao không thấp, hôm nay hỉ yến cũng là mời đại sư phụ, nhưng là

hẳn sớm đã đi rồi? Nhưng bây giờ trong phòng bếp, còn có mùi thơm nồng

đậm… đây là hương vị gì, chua chua, ngọt ngào?



Thẩm Dũng vừa

bước vào cửa, liền thấy một thân ảnh màu hồng —— Phương Nhất Chước đang

ngồi ở một bàn nhỏ trong bếp, một tay bưng chén rượu nhỏ, bên cạnh đặt

một bầu rượu, mặt trên là chữ hỷ cực lớn…



Thẩm Dũng đã cảm thấy thật muốn ngất, đây không phải là rượu giao bôi* sao? !



(Rượu giao bôi: theo phong tục cũ, hai cốc rượu buộc với nhau bằng sợi tơ hồng, khi cưới cô dâu chú rễ đổi chén mà uống)



Phương Nhất Chước thấy có người tiến vào, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, híp mắt cười, “Tướng công.”



Thẩm Dũng khóe miệng giật giật, tiếng tướng công này một chút cũng không

nũng nịu, giống như là đang gọi A hoàng, cúi đầu nhìn, quả nhiên A hoàng đang ở một bên gặm xương, còn hướng về phía hắn vẫy đuôi.



“Có đói bụng không?” Phương Nhất Chước hỏi, “Muốn ăn cái gì.”



Thẩm Dũng đi vào, chỉ thấy trước mặt Phương Nhất Chước bày ra hai cái khay

món ăn, đã ăn được một nửa, một đĩa là mật ngó sen, đĩa còn lại là đậu

cô ve… Hôm nay hỉ yến, hắn nhớ không có này hai món ăn.



“Sao lại có hai món này?” Thẩm Dũng ngồi xuống, nhận lấy đôi đũa Phương Nhất

Chước đưa tới, đưa tay gắp một miếng đậu cô ve nhét vào trong miệng

nhai, sửng sốt.



Phương Nhất Chước xới cho hắn thêm một chén nữa cơm, nói: “Đậu này ăn với cơm.”



Thẩm Dũng đã cảm thấy bụng lỗ cỗ vang lên, đậu này cũng tuyệt, hắn khẩn cấp

nếm thử một miếng ngó sen, ánh mắt trừng lớn. Phương Nhất Chước rót cho

hắn một chén rượu, nói: “Ngó sen phải ăn cùng với rượu mới ngon.”



Thẩm Dũng uống rượu, ăn sạch ít ngó sen còn dư, lại bắt đầu ăn đến cơm cùng

đậu kia, thầm ước ngay cả cái mâm kia cũng là thức ăn.



Phương Nhất Chước ở một bên nhìn hắn, trong lòng tự nhủ —— rất ngoan, tại sao nói hắn không tốt?



Thấy Thẩm Dũng ăn đến cao hứng, Phương Nhất Chước đi qua, cười híp mắt hỏi, “Ăn ngon không? Ta tự làm.”



“Ừm…. Cái gì? Ngươi làm?” Thẩm Dũng đàng hoàng gật đầu, vừa nhai vừa nhìn Phương Nhất Chước, trong mắt lộ ra mấy phần kinh ngạc.



Phương Nhất Chước cười nói, “Nhạc phụ đại nhân cũng thích nhất ăn cái này?”



“Khụ khụ…” Thẩm Dũng đấm ngực, nghẹn, nghẹn.