Phương Đại Trù

Chương 13 : Gia thất trân* cùng nhân quả báo

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


*Gia thất thân: bảy món ăn trong gia đình.



Phương Nhất Chước thật cẩn thận từ bên trong hộp gấm lấy ra trâm cài, cẩn thận miết ở trong tay, miệng liên tục cong lên, khóe mắt đuôi lông mày tràn

đầy ý cười. Thẩm Dũng lén lút quan sát biểu hiện của Phương Nhất Chước,

không dám thể hiện việc để ý đến phản ứng của nàng, nếu không thì rất

mất mặt.



Phương Nhất Chước nhìn kĩ trâm cài một lần, mới đưa qua cho Thẩm Dũng, nói: “Cài cho ta.”



Thẩm Dũng có chút ngượng ngùng: “Tự ngươi cài đi.”



Phương Nhất Chước nói, “Ta không nhìn thấy.”



Thẩm Dũng giơ ra tay mình cho nàng nhìn một chút, nói: “Ta vừa mới chạm vào đất, rất bẩn!”



Phương Nhất Chước đem trâm cài thả vào bên trong hộp gấm, nắm lấy tay Thẩm Dũng, dùng tay áo cẩn thận xoa xoa thật sạch cho hắn.



Thẩm Dũng ngây ngốc nhìn, chỉ thấy trên ống tay áo tuyết trắng cùng lá sen của Phương Nhất Chước, dính một vết bẩn mờ màu tro.



Sau khi lau sạch sẽ xong, Phương Nhất Chước lại đem trâm cài đặt vào trong tay hắn, nói: “Mau cài giúp ta.”



Thẩm Dũng nhếch khóe miệng, ngửa mặt nhìn, rồi đem trâm hoa mai cắm lên búi

tóc của Phương Nhất Chước, quan sát một chút rồi gật đầu: “Được rồi, rất đẹp!”



Phương Nhất Chước thoả mãn duỗi tay sờ sờ, lại cắm sâu vào bên trong hơn một chút.



“Ai.” Thẩm Dũng ngăn lại tay nàng, nói: “Lộ ra bên ngoài mới đẹp.”



“Không được đâu.” Phương Nhất Chước nói, “Lơi lỏng, vạn nhất rơi ra thì sao?”



Thẩm Dũng dở khóc dở cười.



Phương Nhất Chước lại loay hoay một chút nữa, cảm thấy tuyệt đối không thể rơi được mới thả lỏng, sau đó đứng lên, dẫm dẫm đôi chân ngồi đến tê dại,

tâm tình hôm nay so với hôm qua tốt lên rất nhiều.



Thẩm Dũng cũng đứng lên, đột nhiên… thấy trong rừng dường như có bóng người.



Thẩm Dũng chau mày, nghĩ đến chuyện Tĩnh Di sư thái nói ngày hôm qua… chuyện tình nữ quỷ. Thẩm Dũng không lên tiếng, nếu không sẽ doạ Phương Nhất

Chước sợ hãi mất. Nhưng hắn lại có chút buồn bực, quỷ gì mà giữa ban

ngày ban mặt có thể xuất hiện, thật không giống quỷ nha?!



Phương Nhất Chước lại không hề chú ý tới, nàng hoàn chìm đắm trong niềm vui vì Thẩm Dũng tặng trâm cài, đời này nàng còn chưa có mang qua trâm cài

đâu!



Thẩm Dũng giả bộ như không có việc gì, quay sang nói với Phương Nhất Chước, “Lễ bái xong rồi, chúng ta trở về đi?”



“Được!” Phương Nhất Chước gật đầu, rồi cùng Thẩm Dũng đi ra ngoài.



Vừa mới đi tới bìa rừng, Thẩm Dũng đột nhiên túm lấy Phương Nhất Chước, đưa tay lên ra hiệu ý bảo chớ có lên tiếng, sau đó kéo nàng cùng núp vào

bên trong lùm cây.



Phương Nhất Chước mở to hai mắt nhìn Thẩm Dũng —— làm sao vậy tướng công?



Thẩm Dũng lại nháy mắt mấy cái —— chờ coi đi!



Phương Nhất Chước đành phải yên lặng cùng Thẩm Dũng ngồi xổm bên trong lùm cây.



Không bao lâu sau thì nghe thấy bên trong rừng cây, truyền ra tiếng động.



Phương Nhất Chước giật mình, Thẩm Dũng vội vàng che miệng của nàng, ý bảo —— đừng lên tiếng!



Một lát sau liền thấy phía sau lùm cây có một nữ tử áo trắng bước ra.



Tuổi tác không lớn, chỉ là một nha đầu tầm mười ba mười bốn tuổi, mặc một

thân quần áo trắng mộc mạc, dáng người không cao, bộ dạng cũng sạch sẽ,

thế nhưng lại có chút xanh xao vàng vọt, trong tay cầm theo một cái rổ,

thật cẩn thận đi ra.



Nha đầu đi tới trước ngôi mộ, nhìn trái nhìn phải một chút, xác định không có ai, mới lấy những thứ ở trong rổ ra.



Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước tỉ mỉ quan sát, thấy những thứ nàng lấy ra là hương, nến linh tinh các loại… Sau đó, nha đầu lại để ý tới thanh đoàn

tử mà Phương Nhất Chước đặt trước mộ.



Tiểu nha đầu nhẹ nhàng

duỗi tay cầm lấy một chiếc, nhìn nhìn một chút… Phát hiện ra bánh vẫn

còn ấm, do dự một hồi mới đưa lên miệng cắn một miếng.



Nàng vừa

nhai hai miếng, mắt đã mở thật to, loại vẻ mặt này Thẩm Dũng thấy nhiều

lắm, những người lần đầu nếm qua đồ ăn do Phương Nhất Chước làm căn bản

đều mang vẻ mặt này. Nha đầu kia rất nhanh ăn hết chiếc thứ nhất, dường

như không đủ, tiếp tục ăn miếng thứ hai… Phương Nhất Chước tổng cộng để

lại bốn miếng, thời điểm tiểu nha đầu ăn tới chiếc thứ ba, muốn tiếp tục ăn thêm thế nhưng tay bỗng nhiên dừng lại.



Nàng tát vào miệng, đem chiếc bánh cuối cùng kia đặt lên trên bia mộ vô danh, nói: “Mẫu thân, bánh này ngon lắm, người ăn đi.”



Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng nghe được rõ ràng rành mạch, liếc mắt nhìn

nhau, thì ra là con gái của cô nương kia… Thế nhưng, Tĩnh Di sư thái
Thẩm Dũng nói: “Báo ứng đến đây Dũng Nhi nghĩ đã được giải quyết, nếu như

còn muốn để Tĩnh Di sư thái ngồi tù, vậy Tiểu Thạch sẽ mất đi một người

thân, nàng đã gây nên tội gì?”



“Tướng công!” Phương Nhất Chước ôm lấy cánh tay Thẩm Dũng, “Thật thông minh!”



Thẩm Dũng xoay mặt nhìn nàng, tự nói: Này, ngươi đừng vui mừng quá, lần làm bậy này còn không biết có được hay không…



“Ha ha ha…”



Đúng lúc này, Thẩm Nhất Bác lại phá lên cười, lắc đầu nói: “Rất tốt, rất tốt… Hay một câu nhân quả báo ứng! Tĩnh Di nghe phán.”



Tĩnh Di sư thái quỳ xuống nghe phán.



“Ngươi giết người có tội, phạt giam cầm mười năm.” Thẩm Nhất Bác liền thấy vẻ

mặt tươi cười của Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước phút chốc rủ xuống,

liền nói tiếp, “Có điều là không cần ở trong đại lao, nhốt ở trong phật

đường, làm bạn với Phật, vì người chết siêu độ, vì người sống cầu phúc.”



Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước nhìn nhau, vừa mừng vừa sợ.



Phương Nhất Chước nhếch môi nở nụ cười, Thẩm Dũng cũng rất vui vẻ, xoay mặt,

lại thấy phụ thân dường như đang nhíu mày nhìn hắn, ánh mắt rất kỳ lạ.

Thẩm Dũng vội vàng thu liễm, nói thầm… Ai nha, phụ thân hắn sẽ không

mang thù chứ, lát nữa không chừng lại bắt quỳ từ đường.



Có điều… về sau Thẩm Nhất Bác cũng không bắt Thẩm Dũng quỵ từ đường, việc này cứ thế trôi qua.



Thẩm phu nhân sau khi nghe nói chuyện của Tiểu Thạch, đau lòng không thôi,

lo lắng một tiểu cô nương ở lại trong miếu ni cô trước sau cũng không

phải chuyện tốt, Thẩm phu nhân liền cùng Tĩnh Di sư thái thương lượng,

để Tiểu Thạch lại trong nha môn. Cho nàng đi theo Phương Nhất Chước.

Nhất Chước dù sao cũng là tài nữ, có thể dạy chữ cho nàng, mà ở trong

Thẩm phủ cũng có thể ăn ngon một chút, để cho nha đầu kia đỡ gầy yếu

xanh xao, chờ thêm vài năm nữa, sẽ tìm cho nàng một đám thật tốt, sau

này cũng không lo bị khổ.



Tĩnh Di sư thái đương nhiên là đáp

ứng, hòa thượng điên đã khôi phục lại bình thường, hắn cũng đã từng là

tú tài, có học thức vì vậy Thẩm Nhất Bác an bài cho hắn làm ở phòng thu

chi, cũng thay hình đổi dạng một lần nữa bắt đầu lại cuộc đời.



Vốn là một vụ án sứt đầu mẻ trán, một câu ‘nhân quả báo ứng’ của Thẩm Dũng

liền trôi qua êm đẹp… Không lâu sau, chuyện này lan truyền khắp Đông

Hạng phủ, tất cả mọi người đều nghĩ Thẩm Nhất Bác phán xét rất đúng, mặt khác, đối với Thẩm Dũng cũng nhìn với cặp mắt khác xưa.



Buổi

trưa ba ngày sau, Thẩm Dũng đi về phía phòng bếp như bình thường, lại

thấy cửa lớn đứng đầy nha hoàn cùng hạ nhân, Phương Nhất Chước chắc chắn đang nấu cơm. Diệu Thạch Đầu mấy ngày nay trở thành một tiểu nha đầu

bên cạnh Phương Nhất Chước, ra vào đều theo, mở miệng là một tiếng tỷ

tỷ, rất yêu quý Phương Nhất Chước, Phương Nhất Chước cũng coi nàng như

tiểu muội, vô cùng quan tâm chiếu cố.



Thẩm Dũng đi đến hỏi: “Nương tử, hôm nay ăn cái gì?”



Phương Nhất Chước cười cười, nói: “Hôm nay phải chúc mừng Tiểu Thạch đến Thẩm

phủ, ăn bữa cơm này về sau tất cả đều là người một nhà.”



“Ồ?” Thẩm Dũng hỏi, “Vậy ăn cái gì?”



“Gia thất trân.” Phương Nhất Chước cười đáp, “Người một nhà thường ăn bảy món này.”



Thẩm Dũng tiến đến gần ngó thức ăn, Tiểu Thạch cũng dài cổ nhìn.



“Gia thất trân này không phải nói đến bảy món ăn, mà là nói đến bảy phương

pháp nấu ăn: xào, bung, chưng, cách thuỷ, hấp, chiên, luộc.” Phương Nhất Chước không nhanh không chậm giảng giải rồi hát lên một điệu hát dân

gian:



Việc nhà thất trân không tầm thường,



Xào, bung, chưng, cách thuỷ, hấp, chiên, luộc.



Trái mướp xào thịt gà mềm,



Giá đỗ bung hoa bầu dục chua cay.



Nấm hướng, rượu hoa điêu chưng bồ câu non,



Canh lê trắng cách thuỷ thịt heo.



Giao bạch cùng mướp hấp bong bóng cá,



Thịt gà chiên cùng chao hương.



Mật ong Giang Nam luộc trứng chim cút,



Một nhà hợp lai, vạn sự đạt.