Phương Đại Trù

Chương 12 : Thanh đoàn tử* cùng người cơ khổ

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


*Thanh đoàn tử: Một loại bánh được làm từ rau ngải và gạo nếp, là món bánh truyền thống của người trung quốc được ăn vào

dịp tết Thanh minh.



Đêm khuya không bóng người trong rừng, đột nhiên

trên mặt trái của một khối bia mộ vô danh quỷ dị xuất hiện dòng chữ bằng máu dọa người như thế, không kể đến Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng,

ngay đến Thẩm Nhất Bác đã quen với những chuyện thế này cũng là có cảm

giác rùng rợn nổi da gà.



Mà lúc này, bụi cây lân cận đột nhiên phát ra tiếng rung động sàn sạt, ba người cả kinh vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.



Đến khi nhìn kỹ mới nhận ra… là Thẩm Kiệt trở về.



Thẩm Kiệt vội vã chạy ra khỏi bụi cây, lại thấy ba người đang trợn mắt há

miệng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn, có chút khó hiểu, hỏi: “Làm sao vậy?”



Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước đưa tay lên vỗ vỗ ngực, miệng lẩm bẩm —— dọa chết người.



Thẩm Nhất Bác lúc này đã lấy lại được tinh thần, hỏi: “Có tìm được ai không?”



“Không có phát hiện gì.” Thẩm Kiệt lắc đầu trả lời.



Thẩm Nhất Bác nhìn Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng, hỏi: “Các ngươi nghĩ thế nào?”



Thẩm Dũng nhún vai, trả lời hai chữ: “Tà ma.”



Phương Nhất Chước vội vàng gật đầu phụ hoạ.



“Vào trong miếu thôi, chúng ta đi gặp vị Tĩnh Di sư thái kia một chút.” Thẩm Nhất Bác xoay người, dẫn theo mọi người ra khỏi cánh rừng.



Cùng Thẩm Dũng đi ở phía sau, Phương Nhất Chước nhịn không được nói, “Tướng công, phụ thân thật là uy phong nha.”



Thẩm Dũng mí mắt hơi giật giật, tiến đến sát bên tai Phương Nhất Chước thấp

giọng nói, “Uy phong cái gì, vừa rồi cũng sợ đến mặt mũi trắng bệch.”



Phương Nhất Chước nghe xong che miệng ngặt nghẽo cười, hai người đang nhỏ

giọng nói thầm, Thẩm Nhất Bác quay đầu lại, trắng trợn liếc mắt nhìn hai người… Chỉ là lần quay đầu này, vừa vặn nhìn thấy ở sau bụi cây phía

trong rừng, như ẩn như hiện… một bóng người.



“Người nào?!” Thẩm Nhất Bác hô lên một tiếng.



Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước giật nảy mình, vội vàng quay đầu lại nhìn…



Thế nhưng chờ bốn người cùng nhìn lại, trong rừng đã vắng tanh không còn một bóng người.



Phương Nhất Chước tóc gáy dựng thẳng, vội vàng tiến đến bên người Thẩm Nhất Bác, hỏi: “Phụ thân, người nhìn thấy cái gì?”



Thẩm Nhất Bác cũng có chút buồn bực, hắn vừa rồi rõ ràng thấy được một bóng

người màu trắng thoáng qua… Hơn nữa còn giống như thân hình của một nữ

nhân.”



Mọi người hai mắt nhìn nhau, trong bụng mang đầy hồ nghi đi về phía cửa lớn của Trường Nhạc am, Thẩm Kiệt nâng tay, gõ cửa.



Qua một hồi lâu mới có một tiểu ni cô vội vã chạy ra mở cửa. Nàng nhận ra

được Thẩm Kiệt, người này vừa mang theo nha dịch, đem hòa thượng điên

bắt đi.



“Quan gia có chuyện gì thế?” Tiểu ni cô hỏi.



“À.” Sắc mặt Thẩm Kiệt thoáng hòa hoãn một chút, nói: “Tiểu sư phụ, Tĩnh Di

sư thái có trong am không? Đây là Tri phủ đại nhân, muốn tìm nàng hỏi

một số chuyện.”



“Có, có ở.” Tiểu ni cô nhanh nhẹn mở cửa, dẫn bốn người vào bên trong, nói: “Sư phụ đang ở trong thiền đường.”



Mọi người theo tiểu ni cô đi tới cửa thiền đường, chợt nghe thấy có tiếng gõ mõ nhẹ nhàng.



Tiểu ni cô gõ cửa, nói, “Sư phụ, Tri phủ đại nhân tới.”



Không bao lâu, chợt nghe tiếng mõ chậm rãi ngừng lại, sau đó, cửa phòng từ từ được mở ra.



Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước lúc này mới nhìn rõ tướng mạo của Tĩnh Di sư thái này.



Tĩnh Di sư thái năm nay đại khái cũng tầm hớn mươi năm mươi tuổi, nếu luận

ngũ quan tướng mạo, tuổi còn trẻ hẳn cũng được coi là một nữ tử xinh


“Cái gì?” Thẩm Dũng khó hiểu, hỏi: “Cái gì bánh?”



“Thanh đoàn tử hay dùng để cúng bái.” Phương Nhất Chước mở ra nắp lồng hấp…

Thẩm Dũng ghé mắt vào nhìn, chỉ thấy bên trong là một màu xanh biếc,

bánh gạo nếp hình thuyền.



“Thế nào lại có màu sắc này?” Thẩm Dũng hiếu kỳ hỏi.



“Đây là màu của cây ngải.” Phương Nhất Chước nói, “Cây ngải cùng gạo nếp đều là thứ để trừ tà, vị khô, bên trong hiệu thuốc bắc có bán cây ngải được nghiền thành bột. Bánh này, phần lớn là được ăn vào thời gian tiết

thanh minh, hình thuyền này là mang ý nghĩa nhắc nhở những cô hồn chưa

siêu thoát, mau mau hướng sinh. Cây ngải mặc dù đắng nhưng dư vị lại

ngọt, gạo nếp mềm lại dẻo, cô hồn ăn được hướng sinh, người tốt ăn có

thể trừ tà.”



Nói rồi, Phương Nhất Chước cầm lấy một khối bánh, nhét vào bên trong miệng Thẩm Dũng.



Thẩm Dũng nhai nhai, đúng là bên trong lớp vỏ bánh ngọt mềm mang theo một

chút hương vị đắng nhàn nhạt, vô cùng đặc biệt, rất giống cuộc đời bất

hạnh của cô nương kia khi còn sống.



Phương Nhất Chước dùng một

cặp lồng nhỏ đựng đầy một lồng bánh hướng sinh, cùng Thẩm Dũng đi ra

khỏi cửa, đi đến núi phía sau Trường Nhạc am, tới trước ngôi mộ của cô

nương vô danh kia.



Phương Nhất Chước châm hương, đốt nến, đem bánh hướng sinh trong lồng ra, đặt ở trước mộ phần.



Thẩm Dũng thấy nàng ngồi chồm hổm trước ngôi mộ bày ra bánh ngọt kia, trong

miệng lẩm bẩm không biết là nói cái gì, lại duỗi tay sờ sờ hộp gấm trong ngực.



Phương Nhất Chước cúi đầu, trên mái tóc đen nhánh chỉ có

mấy băng vải quấn tóc, cũng ỷ vào nàng tuổi còn nhỏ, nếu không thì trang phục này, thật sự là mộc mạc so với một cô nương đã có gia đình.



Nghĩ tới đây, Thẩm Dũng cũng ngồi xổm xuống, dùng một nhánh cây trên mặt đất, gảy gảy tàn tro rơi xuống trước mộ phần.



Phương Nhất Chước xoay mặt nhìn hắn, thấy Thẩm Dũng đang nhìn chằm chằm mình,

nhân tiện nói, “Tướng công, nói như vậy hòa thượng điên kia quả thật là

thay biểu muội hắn báo thù, khẳng định không có điên, thế vì sao phải

giả điên?”



Thẩm Dũng lúc này cảm thấy không yên lòng, liền nhún nhún vai, “Không biết.”



“Ừ.” Phương Nhất Chước gật đầu, một lát sau cảm khái nói: “Nữ nhân sợ nhất gả sai chồng.”



Thẩm Dũng nở nụ cười, nói: “Theo như ngươi nói… Vậy ngươi làm sao bây giờ? Ta cũng là ác bá!”



Phương Nhất Chước hắc hắc cười, liếc mắt nhìn Thẩm Dũng, nói: “Ngươi lại muốn ăn đòn nha, còn dám nói mình là ác bá!”



Thẩm Dũng lại sờ sờ ngực, Phương Nhất Chước đột nhiên hỏi: “Tướng công, ngươi có phải là đau ngực hay không?”



“A?” Thẩm Dũng sửng sốt.



“Từ hôm qua đến giờ ngươi liên tục sờ ngực.” Phương Nhất Chước hỏi: “Có

phải là rất khó chịu hay không? Tìm một lang trung đến xem thế nào?”



Thẩm Dũng nhìn chằm chằm Phương Nhất Chước, tự nói: nha đầu kia là cố ý đùa mình hay là thực sự nghĩ như vậy?



Ngó sang, thấy Phương Nhất Chước vẫn mang vẻ mặt ngây ngô nhìn mình… Thẩm

Dũng thở dài, lắc đầu: “Sao lại có người ngốc như vậy.”



“Đi!” Phương Nhất Chước đẩy hắn một cái: “Ngươi mới ngốc!”



Thẩm Dũng đang ngồi chồm hổm, bị nàng đẩy nhẹ một cái thân thể nghiêng ngả,

vội vàng duỗi tay chống xuống mặt đất, “lạch cạch” một tiếng, hộp gấm

trong ngực cũng rơi ra.



Phương Nhất Chước tinh mắt trông thấy, liền hỏi: “Đây là cái gì?”



Thẩm Dũng sờ sờ mũi, duỗi tay nhặt hộp gấm lên, phủi phủi lớp bụi ở trên mặt, đưa cho nàng, nói: “Cái này cho ngươi.”



“Cho ta?” Phương Nhất Chước tiếp nhận hộp gấm mở ra, nhìn vào bên trong, thấy một trâm cài bằng vàng vô cùng, vô cùng xinh đẹp!