Phương Đại Trù

Chương 11 : Ốc đồng trản cùng bia vô tự

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Thẩm Dũng ăn thịt đến cực no, thong thả ung dung cầm một bình trà, chạy đến bên trong sân đi bộ cho tiêu thực.



Phương Nhất Chước cũng ăn no, tùy tiện vung tay ra khỏi phòng bếp, hỏi Thẩm Dũng, “Tướng công, cha nói như thế nào?”



“A, đúng rồi!” Thẩm Dũng vỗ đầu, cũng không trả lời Phương Nhất Chước, vội vàng xoay người chạy.



Phương Nhất Chước có chút buồn bực, muốn đi theo, lại thấy Thẩm Dũng vừa chạy

vừa xua tay với nàng, “Ngươi đừng theo, ta có chính sự muốn làm, rất

nhanh sẽ trở lại.”



Phương Nhất Chước vừa nghe là chính sự, liền cười tủm tỉm gật đầu, đứng lại ở trong sân căn dặn Thẩm Dũng đi chậm một chút.



Thẩm Dũng chạy ra khỏi phủ nha, đi thẳng đến cửa hàng trang sức được yêu thích nhất Đông Hạng phủ.



“Ai u, đây không phải Thẩm thiếu gia sao.” Lão bản của cửa tiệm cười ha hả

đi ra bắt chuyện với Thẩm Dũng, “Thiếu gia, ngài muốn mua cái gì?”



“Một đôi hoa tai bằng vàng, có không?” Thẩm Dũng hỏi, “Loại tiểu cô nương hay mang.”



“Tất nhiên là có… tặng cho ai cơ?” Chưởng quỹ thật là nhiệt tình hỏi một tiếng.



“Được rồi… Cái này ngươi cũng đừng quản nhiều, lấy ra vài cái cho ta chọn

đi.” Thẩm Dũng đột nhiên nghĩ, nếu nói là mua cho nương tử nhà mình, có

thể khiến cho người ta coi thường, liền thúc giục chưởng quỹ nhanh một

chút.



Chưởng quỹ lại hiểu lầm, tự nói… Sở dĩ nói không phải đông tây sẽ không là đông tây, đã lấy một người vợ về nhà, còn muốn mua

trang sức cho người khác, không cần hỏi cũng biết nhất định là cho cô

nương ở phiêu hương viện.



“Thiếu gia, ngài mua cho cô nương trẻ tuổi sao?” Chưởng quỹ hỏi.



“Đúng.” Thẩm Dũng gật đầu, “Khoảng mười bảy mười tám tuổi.”



“Vậy không nên mua hoa tai a, hoa tai mang sẽ không nhìn thấy, muốn mua thì nên mua trâm cài!” Chưởng quỹ cười ha hả nói.



“Trâm cài?” Thẩm Dũng nghe xong, ngửa mặt suy nghĩ một chút, trên đầu Phương

Nhất Chước đúng là không ít tóc, tóc vấn cũng rất dễ nhìn, nhưng đúng là không có món đồ trang sức nào.



Nghĩ tới đây, Thẩm Dũng quay lại nói với chưởng quỹ, “Trâm cài có hình dạng gì? Lấy hết ra ta xem.”



“Được được!” Chưởng quỹ hoan hỉ vui mừng đưa ra trâm cài cho Thẩm Dũng nhìn.



Thẩm Dũng còn chưa kịp chọn đã thấy chưởng quỹ lấy ra một trâm vàng hình hồ

điệp(bươm bướm), đưa cho Thẩm Dũng nhìn, nói: “Thiếu gia, cái này đẹp!”



Thẩm Dũng xem xét một hồi, hơi nhíu mày, nói: “Cái này… có phải nhìn quá dung tục hay không?”



Chưởng quỹ tự nói, đem cho cô nương ở phiêu hương viện không phải nên tươi đẹp dung tục sao?!



“Có cái nào gọn gàng tinh tế một chút hay không?” Thẩm Dũng hỏi, “Chính là

liếc mắt nhìn qua một cái cũng có thể biết đó là một nha đầu trong sạch, lại tôn quý, còn mang vẻ đẹp tươi trẻ như hoa cỏ?”



Chưởng quỹ

nghe thấy thế lại như lọt vào trong sương mù, nghĩ nghĩ… Phiêu hương

viện lúc nào lại có một nha đầu như vậy? Nghĩ lại nghĩ, liền hỏi, “Ai,

thiếu gia, ngài có phải là mua cho Thiếu phu nhân hay không ?”



Thẩm Dũng nhìn lão bản một chút, một lát mới nói, “Đúng thế, làm sao vậy?”



Chưởng quỹ ngẩn người, trên dưới một lần nữa quan sát Thẩm Dũng, tự nói… Ai u! Không phải phần mộ nhà Thẩm Gia tỏa khói xanh chứ. Thẩm Dũng này là

lãng tử chuẩn bị quay đầu sao?! Hắn thế nhưng thật sự không nghĩ tới

Thẩm Dũng chạy đến đây mua trâm cài cho nương tử nhà mình.



“Thiếu gia, ta có một món đồ rất tốt, ngài chờ!” Nói xong chưởng quỹ liền đi

vào trong buồng, không bao lâu đi ra, trên tay cầm một hộp gấm nhỏ dài.

Hộp có điểm tinh xảo, dùng dây tơ tằm màu đỏ buộc lại, vừa nhìn đã biết

đồ đáng giá.



Chưởng quỹ đem hộp gấm đặt trước mặt Thẩm Dũng, mở ra, nói: “Thiếu gia, nhìn cái này đi.”



Thẩm Dũng cúi đầu vừa nhìn… Chỉ thấy bên trong hộp gấm là cây trâm tinh xảo

lại lịch sự tao nhã hình hoa mai. Trâm làm từ vàng ròng, ba đóa hoa mai

vừa khéo hợp lại ở đầu trâm, có vẻ cực kỳ trang nhã. Thẩm Dũng nhìn trái nhìn phải, cảm thấy nếu Phương Nhất Chước cài trâm này nhất định sẽ rất dễ nhìn!



“Lấy cái này, chưởng quỹ bao nhiêu bạc?” Thẩm Dũng hỏi.



“Không đắt.” Chưởng quỹ hắc hắc cười, nói: “Chỉ hai mươi lượng.”


nói rất có lý, ta cũng thấy như thế, hòa thượng điên này có khả năng rất lớn là bị người khác vu oan giá họa.”



Thẩm Dũng cảm thấy hơi choáng váng, là phụ thân vừa khen hắn đúng không?! Thật không quen.



“Chúng ta buổi tối đi đến Trường Nhạc am.” Thẩm Nhất Bác nói, “Hai ngươi cùng đi theo ta!”



Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước liếc nhìn nhau, đều cười tủm tỉm ngẩng mặt nhìn Thẩm lão gia, “Buổi tối không ăn cơm sao?”



Thẩm Nhất Bác bất đắc dĩ nhìn hai người, Phương Nhất Chước suy nghĩ một

chút, cầm theo một bọc nhỏ, chạy đến phòng bếp, đem ốc đồng trản đã

chưng chín bọc lại, mang theo.



———————–



Thời điểm lên

trên núi, trời cũng đã tối, Thẩm Nhất Bác nói, trước không nên đi vào

miếu, mà lặng lẽ đến sau núi nhìn phần mộ vô danh kia.



Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước đi trước dẫn đường, Thẩm Nhất Bác và Thẩm Kiệt

theo sau, bốn người theo hướng khu rừng sau núi đi vào.



Thẩm Dũng sờ sờ hộp gấm trước ngực… Lúc nào nên đưa cho nha đầu kia mới tốt đây?



Tới phía sau núi, còn chưa vào rừng, bỗng nhiên thấy bên trong mơ hồ có ánh sáng truyền ra.



Mọi người cả kinh, liếc mắt nhìn nhau có chút hưng phấn —— có người! Hiện

tại ở trong rừng có thể là ai chứ? Dù ai chăng nữa cũng là một đầu mối

quan trọng!



Bốn người nhẹ nhàng đi tới bên ngoài cánh rừng, ngửi thấy bên trong truyền ra hương nến…



Phương Nhất Chước hơi khẩn trương, nắm lấy cánh tay của Thẩm Dũng.



Mọi người bên ngoài nín thở ngưng thần… Đúng lúc này, chợt nghe bên trong mơ hồ truyền ra tiếng khóc.



Thẩm Nhất Bác nhíu mày, tiếng khóc này hẳn là của một nữ nhân, nháy mắt ý bảo mọi người —— vào xem!



Thẩm Kiệt nhẹ nhàng đẩy ra bụi cây, đi vào phía trong rừng, mọi người theo

ngay sát phía sau…Đợi cho đến gần… thấy được trong rừng trên khoảng đất

trống, có một ngôi mộ, trước mộ phần có một bia mộ không tên, nến vẫn

đang cháy, phía trước còn có một đống tiền giấy vừa đốt xong, thế nhưng

lại không có ai.



“Tà ma.” Thẩm Kiệt nhìn xung quanh một chút, nói: “Có người rời đi, hẳn là chúng ta phải phát hiện ra mới đúng.”



Phương Nhất Chước ghé sát vào bên người Thẩm Dũng, có cảm giác phía sau lưng hơi lạnh, khẩn trương nhìn trái nhìn phải.



Thẩm Nhất Bác cau mày lại, nói: “Vừa rồi rõ ràng có người khóc.”



“Có thể là tiếng gió thổi hay không?” Thẩm Kiệt hỏi.



“Không có khả năng.” Thẩm Nhất Bác lắc đầu, nói: “Ta nghe được rất rõ ràng,

hơn nữa ở đây không phải cửa hang, gió cũng không to… Hẳn là có người ở

nơi này giả thần giả quỷ!”



“Ta đi lục soát một chút!” Thẩm Kiệt nói rồi đẩy ra bụi cây, tìm kiếm khắp nơi.



Thẩm Dũng cảm thấy buồn chán, liền tìm một khối đá lau lau rồi ngồi xuống,

Phương Nhất Chước cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, cảnh giác nhìn xung

quanh.



Mà lúc này Thẩm Nhất Bác, đang ngồi trước ngôi mộ.



Thẩm Dũng sờ sờ trâm cài trong lòng, thở dài… Phải chờ buổi tối… sao? Cảm thấy không có ý nghĩa.



Lúc này, Phương Nhất Chước đưa qua một phần ốc đồng trản cho hắn, Thẩm Dũng tiếp nhận lấy, vẫn còn ấm. Đem ốc này cắn một miếng… Một miếng lớn thịt ốc còn có cả nước bên trong ốc, hắn nhai nhai, ốc đồng cùng với các

loại thịt trộn cùng một chỗ, hương thơm lại ngon miệng, ăn vài con vẫn

chưa cảm thấy đã, ốc đồng này so với các loại ốc khác ngon hơn nhiều

lắm!



Chính lúc này, chợt nghe Thẩm Nhất Bác đột nhiên thở ra một tiếng, vẫy vẫy tay với hai người.



Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước nhanh chân chạy lại, hỏi: “Phụ thân, làm sao vậy?”



Thẩm Nhất Bác duỗi tay chỉ chỉ vào mặt sau của bia mộ.



Hai người lại gần nhìn, chỉ thấy mặt trái của tấm bia đá có viết mấy chữ lớn màu đỏ sẫm —— nợ máu trả bằng máu.