Phương Đại Trù

Chương 10 : Mười sáu bảo vật cùng hòa thượng điên

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Phương Nhất Chước khẩn trương lôi kéo Thẩm Dũng hỏi, “Tướng công, là ai lấy đi?”



Thẩm Dũng cảm thấy có chút buồn cười nhìn nàng, “Ngươi không phải là Phương

lớn mật sao? Ngay cả con chuột còn không sợ, thế này thì sợ cái gì?”



“Không giống nhau…” Phương Nhất Chước nói, “Ta sợ những thứ không phải vật sống…”



Thẩm Dũng khóe miệng co rút, nói: “Sợ cái gì, nơi này là miếu đó.”



“Ách…” Phương Nhất Chước ngẩn người, nghĩ nghĩ một chút nói: “Đúng thế a.” Thế nhưng trong lòng nàng vừa buông lỏng, chợt nghe thấy không biết từ nơi

nào, hình như là bên trong bức tường… Truyền đến một tiếng cười khẽ.



Đêm hôm khuya khoắt, một tiếng cười không hề bình thường vang lên, Thẩm

Dũng cùng Phương Nhất Chước đều cả kinh da đầu lạnh toát. Thẩm Dũng vốn

vẫn bình thường, bất đắc dĩ nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Phương Nhất

Chước, liền bị nàng làm cho hoảng sợ, cũng kêu lên theo, hai người nhanh chân bỏ chạy… Vọt tới trong viện.



Động tĩnh ở đây đã kinh động

tới phòng nghỉ ngơi phía sau của nhóm ni cô… Dù sao Trường Nhạc am này

cũng không lớn lắm. Ngay sau đó có hai tiểu ni cô chạy tới, “Ai nha, hai vị thí chủ làm sao vậy?”



“Có, có…” Phương Nhất Chước chỉ về phía phòng bếp, một hồi vẫn không nói nên lời là có chuyện gì.



Hai tiểu ni cô liếc mắt nhìn nhau, trong đó một người vỗ đầu, nói: “Hòa

thượng điên, có đúng là ngươi lại hù dọa người hay không?! Mau ra đây!”



Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước nhìn nhau liếc mắt —— hòa thượng điên?!



Quả nhiên, sau khi tiểu ni cô kêu vài tiếng, hai bên trái phải của cánh cửa rách nách bên hông nhà bếp được mở ra, một hòa thượng gầy gò mặc quần

áo tả tơi, mặt đầy bụi đất đi ra. Chỉ thấy vóc dáng hắn không được coi

là thấp nhưng gầy, tuổi tác khoảng bốn mươi năm mươi, đầu đầy tóc xám

trắng, trong bàn tay đen nhẻm cầm một cái bánh bột mì đã ăn hơn phân

nửa, miệng há to cười khúc khích… Quả nhiên, là người điên.



“Hắn là ai vậy?” Phương Nhất Chước không hiểu nổi liền hỏi một tiểu ni cô.



“Chúng ta cũng không biết, thời điểm chúng ta tới hắn đã ở chỗ này rồi, hắn

bình thường ở bên trong sài phòng (phòng chứa củi), thường hay trộm đồ

ăn của thí chủ, các vị đừng trách hắn, bệnh điên của hắn rất nghiêm

trọng.”



“À… hai vị tiểu ni cô không cần lo.” Phương Nhất Chước vỗ vỗ

ngực, tự nhủ với mình: là người là được, thiếu chút nữa dọa nàng cũng

phát bệnh.



Thẩm Dũng nhìn tiểu ni cô, hỏi: “Vì sao trong miếu ni cô của các ngươi lại có hòa thượng?”



Mấy người tiểu ni cô tuổi còn nhỏ cũng đơn thuần, liền nói: “Không biết a,

sư thái giữ hắn ở lại trong miếu này, hắn không thế nào đi ra ngoài,

cũng bởi vì sài phòng và phòng bếp thông lẫn nhau, cho nên hắn là ngửi

thấy được hương vị mới ra ăn vụng.”



“À.” Thẩm Dũng cảm thấy hơi

ngờ vực nhưng vẫn gật đầu, nháy mắt mấy cái với Phương Nhất Chước,

Phương Nhất Chước lại đạp hắn một cái.



Thẩm Dũng xoa xoa bắp

chân nhìn nàng, Phương Nhất Chước kéo hắn rồi quay ra nói với hai vị

tiểu ni cô, “Vậy… chúng ta đi trước, đã quấy rối rồi.” Nói xong, kéo

Thẩm Dũng quay về phía thiền đường.







Về tới ngăn tủ lớn bên trong thiền đường nằm xuống, Thẩm Dũng miệng ngáp liên tục, trái

lại Phương Nhất Chước nằm trong ngăn tủ, lật qua lật vẫn không ngủ không được…



Thẩm Dũng đang mơ màng chợt nghe thấy bên trên có tiếng

“thùng thùng” vang lên, nhíu mày nói: “Này, ngươi ngủ thành thật chút

nha, không có chút bộ dạng nào của tiểu cô nương cả.”



“Không ngủ được.” Phương Nhất Chước nhỏ giọng nói thầm



“Làm sao lại không ngủ được?” Thẩm Dũng vừa ngáp vừa hỏi, “Lạnh à? Ta cho ngươi thêm chăn?”



“Không phải.” Phương Nhất Chước nói, “Tướng công, vị hòa thượng điên kia trên người có mùi rượu.”



“Ha ha.” Thẩm Dũng cười nói, “Ngửi thấy được sao, sư thái kia phỏng chừng


Thẩm

Dũng lớn như vậy nhưng lại chưa từng cùng cha mình ngồi nghiêm chỉnh nói chuyện bao giờ, có chút gấp gáp, “Ta… Vạn nhất ông ấy không tin ta thì

làm thế nào?”



“Sao có khả năng? Ngươi đi nói, ta sẽ nấu thịt

ngon nhất cho ngươi!” Phương Nhất Chước đẩy Thẩm Dũng đến trước cửa thư

phòng rồi bỏ chạy. Thẩm Dũng xấu hổ đứng ở cửa, tiến cũng không được,

lùi cũng không xong, đang do dự chợt nghe thấy Thẩm lão gia hỏi, “Dũng

Nhi, ngươi đứng trước cửa làm gì?”



“Ách…” Thẩm Dũng bất chấp đi vào, nói: “Phụ thân… Ta ngày hôm qua… Tại Trường Nhạc am gặp một số chuyện.”



“Chuyện gì?” Thẩm Nhất Bác có chút không ngờ, Thẩm Dũng cho tới bây giờ chưa chủ động tìm hắn nói qua chuyện gì.



Thẩm Dũng ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Kiệt đã ở đó, bạo dạn liền tăng lên.



Thẩm Kiệt muốn đi ra ngoài, để cho hai người nói chuyện, lại bị Thẩm Dũng

kéo lại, nói: “Ngươi không cần đi, là chuyện liên quan đến vụ án.”



“A?” Thẩm Nhất Bác cùng Thẩm Kiệt đều cả kinh, án mạng này bọn họ chính là không có một chút manh mối.



———————



Thời điểm Thẩm Dũng từ thư phòng của Thẩm lão gia đi ra hướng đến phía nhà

bếp, trên tay là mười lượng bạc mà cha thưởng cho hắn. Hắn trước đây từ

trong đó đi ra đều là bị đánh bầm dập, làm gì có tiền thưởng, vừa rồi

cha hắn còn khoa trương khen hắn nữa.



Thẩm Dũng suy nghĩ, năm

lượng bạc giữ lại cho bản thân dùng, còn năm lượng cho Phương Nhất

Chước. Nghĩ lại nghĩ, quên đi, bản thân giữ lại ba lượng, bảy lượng còn

lại cho nàng mua một đôi hoa tai, trước đã đáp ứng nàng.



Cách nhà bếp thật xa, Thẩm Dũng liền ngửi thấy một mùi hương thơm nức mũi, lập tức… Trong bụng mãnh liệt kêu lên.



Chạy đến cửa phòng bếp, chỉ thấy một đám hạ nhân nha hoàn bấu víu tại cửa bếp chảy nước miếng, Thẩm Dũng kích động chạy vào.



Quả nhiên, Phương Nhất Chước đang xào thức ăn… Cái hương vị kia, vừa ngửi đã thấy mùi vị của thịt.



“Nương tử, ngươi nấu thịt gì vậy?” Thẩm Dũng đi qua nhìn.



Phương Nhất Chước cười tủm tỉm, nói: “Ngày hôm qua ngươi ở trong chẳng phải ăn thức ăn chay sao? Hôm nay làm tất cả đều là thịt! Ba món rau trộn, ba

món đồ ăn nóng, hai món điểm tâm, hai món canh, một cháo và cơm nóng.”

Phương Nhất Chước cười nói, “Mười hai món ăn, dùng chính là lợn, bò, gà, vịt, bốn loại tên bảo ngự thịt mười sáu bảo vật”



“A, tên này thật có ý tứ a… Hương thơm chết.” Thẩm Dũng đã có chút không chịu nổi.



Phương Nhất Chước vừa đem thức ăn nóng ra nồi, vừa hướng về phía Thẩm Dũng

giảng, “Ba món rau trộn là hồng du bụng ti*, thịt bò hương cay, gà trắng nguội, vị rau trộn chua và cay, dễ ăn lại rất kích thích ngon miệng.”



Thẩm Dũng ngậm một miếng thịt gà luôn miệng khen ngon, Phương Nhất Chước

cười đem món nóng đổ ra đĩa nói, “Món ăn nóng là khoai tây cung đình

cách thủy thịt thăn, thịt xào khoai tây mềm; chao ngũ vị hương, da giòn

thịt nộn chao hương; hành tây hồng xào thịt bò, còn có thịt tô hành tây

cay.”



“Ừ.” Thẩm Dũng hiện tại chỉ biết ăn cùng gật đầu.



Phương Nhất Chước lại tiếp tục bắc ra bên ngoài món điểm tâm, nói: “Điểm tâm

một là bánh bao rượu hoa điêu thịt bò và trứng, đem thịt bò ngon nhất

đặt trong rượu hoa điêu, sau đó cho vào trong dầu nóng lăn qua, hơn nữa

còn có hành lá thái nhỏ và đậu, rắc lên trên thịt bò, dùng vừng trắng

hương giòn ở bên ngoài vỏ bánh… này, cẩn thận kẻo bỏng a.”



“Không sao… ngon…” Thẩm Dũng vừa thổi vừa ăn, nói: “Ăn ngon, tiếp tục nói, cái này là gì?”



“Còn có hạt dẻ gạo nếp cùng thịt gà, sườn gà cuộn tại bên trong gạo nếp.”

Phương Nhất Chước nói, “Hai món canh là, canh suông nước vịt, canh thịt

bò bát tiên, cuối cùng còn có sườn lợn xào, cơm rang thông hương thịt

băm và trứng.”



Nói xong, Phương Nhất Chước vỗ vỗ hai tay, hướng về phía đám người bộ dạng như quỷ đói ở trước cửa nói: “Ăn cơm!”



“Vâng, thiếu phu nhân!” Mọi người đứng trước của phòng bếp trong Thẩm phủ đồng loạt đáp ứng, thanh âm đồng loạt lại vang… Chấn động cả cửa phòng bếp.