Phương Đại Trù

Chương 9 : Hoa sơn trà cuốn cùng Trường Nhạc am

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Buổi trưa, đường đi đến Đông Sơn vắng lặng, chỉ

thấy một chiếc xe ngựa đằng xa, người ngồi trong xe chạy tới Trường Nhạc am thắp hương bái thần không ai khác chính là Thẩm phu nhân, Phương

Nhất Chước… Cùng với vẻ mặt tẻ nhạt không hứng thú – Thẩm Dũng.



Thân xe được làm bằng gỗ hắc đào, tuy rằng thoạt nhìn khéo léo tinh tế nhưng cũng rất rắn chắc vững vàng, đỉnh xe cong cong hình vòm chống đỡ bằng

dây mây mềm dẻo phủ lên bên trên là da trâu, quét trên gỗ hắc đào một

lớp sơn. Trong toa xe bốn vách chạm trạm trổ hoa văn giản đơn, chỉ là

các loại hoa lá bình thường mà thôi, mang theo phong cách đơn giản nhưng tinh xảo. Bên trong là hai mảnh trúc tử (mành trúc), dùng để chắn gió,

chỉ là tiết trời không lạnh, ánh nắng chan hòa, bởi vậy được cuốn cao

lên. Bánh xe rất lớn, do loại gỗ lim tốt nhất làm thành, ở giữa trục

bánh xe làm bằng gỗ mun.



Cả chiếc xe giá trị xa xỉ nhưng lại không

đến mức xa hoa, thượng đẳng mà không phô trương, như chủ nhân của nó tri phủ Thẩm Nhất Bác có điểm giống nhau, tuy rằng tuổi tác làm quan chưa

già vẫn đầy hứa hẹn, nhưng luôn duy trì nét cần kiệm, thanh cao, thậm

chí còn có một chút cũ kỹ, cổ hủ của văn nhân.



Phương Nhất Chước mới lần đầu tiên đi xe ngựa, cũng rất thích ngồi trong, chỗ này sờ một

chút, chổ kia sờ một tý. Thầm Dũng cũng ngồi trên xe, nhìn vẻ mặt hưng

phấn của Phương Nhất Chước nói, “Có cái gì thích thú, ta lần sau mang

ngươi đi xe ngựa mạ vàng khảm ngọc.”



Phương Nhất Chước giương mắt, đối với Thẩm Dũng cười, gật đầu: “Được.”



Thẩm Dũng nghiến chặt quai hàm, nha đầu kia lúc nào cũng cười, có chuyện gì làm cho nàng vui vẻ như vậy?



Hắn thực không biết, Phương Nhất Chước hiện tại vô cùng cảm tạ người đã

đánh nàng choáng váng Phương lão gia, để nàng thay con gái hắn gả đến

đây. Trước kia nàng không cha không mẹ lưu lạc khắp nơi, hôm nay nàng đã có một phu quân rất tốt, hơn nữa cha mẹ chồng yêu thương, sao có thể

không vui?!



Xe ngựa đi một đường xóc nảy, Thầm phu nhân ngồi

trong xe trên một cái đệm thật dày, còn không ngừng dặn xa phu, chạy

chậm một chút cố gắng đừng để xóc nữa.



Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng liếc mắt nhìn nhau —— quả nhiên có sao?!



—————



Ngồi xe được nửa canh giờ, rốt cục cũng tới được chân núi Trường Nhạc, tiếp

theo phải đi bộ leo lên núi, xe ngựa không thể đi lên được. Thẩm phu

nhân xuống xe, ngẩng mặt nhìn bậc thang thật dài, có chút lo lắng, Nhất

Chước đi lên sẽ không có việc gì chứ. Phương Nhất Chước thấy thế, khẽ

đẩy Thẩm Dũng một cái, hất mặt về phía Thẩm phu nhân.



Thẩm Dũng không hiểu rõ lắm, lại thấy Phương Nhất Chước đối với hắn cau mũi, làm tư thế… Ý bảo hắn đi tới chỗ mẫu thân.



Thẩm Dũng phản ứng lại, hắn tuy rằng bình thường cà lơ phất phơ không học

chịu học hành gì, có điều là đối với mẹ hắn lại rất hiếu thuận: “Mẫu

thân, để con cõng người đi lên.”



Thẩm phu nhân mở to hai mắt

nhìn Thẩm Dũng, hơi chấn động… Con trai của mình đã thông suốt rồi sao,

còn biết đau lòng thay mẹ! Trong lòng càng thêm một trăm hai mươi phần

tin lời nói Thẩm Nhất Bác trước đó, đạo sĩ nói… “Dâu hiền vào cửa, Thẩm

Dũng sẽ thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt)!” Mừng rỡ khiến vành mắt

đều đỏ lên.



Thẩm Dũng đang muốn chạy đến đằng trước khom lưng xuống,

Thẩm phu nhân đã nói, “Như vậy sao được, tuy ta đã già, nhưng bả đầu

khớp xương vẫn còn hoạt động tốt, cũng không đến mức bốn mươi hơn bốn

mươi tuổi đã không thể đi đứng được, ngươi đến cõng nương tử đi.”



Thẩm Dũng xoay mặt lại nhìn Phương Nhất Chước một bên hừng hực khí thế chuẩn bị sẵn sàng, tự nói… thân thủ nàng ta so với mình còn mạnh mẽ hơn, còn

muốn được cõng?!



Phương Nhất Chước cũng cười, nói: “Mẫu thân đừng lo, để tướng công cõng người, con đi được mà!”



Thẩm phu nhân nhìn Phương Nhất Chước sức sống dồi dào, gấp đến độ vội vàng

hấp tấp nói: “Chậm một chút, chậm một chút, đừng chạy lộn xộn cẩn thận

thân thể.”



Phương Nhất Chước bật cười, mẹ chồng cho rằng nàng là loại con gái nũng nịu, cửa lớn không ra cửa sau không bước qua sao? Bản thân nàng thế nhưng còn đánh được hổ nữa.



“Dũng Nhi!” Thẩm phu

nhân giận tái mặt, nói: “Hôm nay, phàm là đường xa, đường dốc, đường

thủy, ngươi đều phải cõng nương tử ngươi cho ta, bằng không chính là bất hiếu, nghe rõ chưa?!”



“Hả?” Thẩm Dũng mở to hai mắt nhìn, hỏi: “Vì sao?”



Thẩm phu nhân trừng hắn liếc mắt, nói: “Biết rõ rồi còn hỏi, người đã lớn

như vậy, sắp có tiểu hài tử đến nơi? Cũng phải biết chăm sóc nương ngươi đi chứ!”


trà cuốn bột mì cho ngươi, có được hay không?”



“Tốt!” Thẩm Dũng

vừa nghe đến tên như thế đã muốn ăn, vội vàng bật dậy… Không đề phòng

đến tấm ngăn bên trên, đụng vào “Đông” một tiếng, đau đến nỗi chỉ biết

há miệng nhe răng.



Phương Nhất Chước mặc quần áo cùng Thẩm Dũng

đi ra khỏi phòng, hái được hai đóa hoa sơn trà lớn, lặng lẽ chạy đến

phòng bếp phía sau hậu viện.



Phương Nhất Chước vui mừng phát

hiện ra bên trong phòng bếp đã có sẵn bột mì, đại khái là chuẩn bị để

làm bánh bao cho bữa sáng mai, liền lấy ra một phần để nhào bột.



Thẩm Dũng dựa theo lời nàng nói, đem cánh hoa sơn trà tách ra thành mảnh

nhỏ. Phương Nhất Chước đem mảnh vụn cánh hoa bỏ vào bên trong bột mì đã

nặn, lại lấy ra một bọc nhỏ treo bên người, lấy ra một cái lọ rắc rắc

vào bên trong bột mì, Thẩm Dũng hiếu kỳ hỏi: “Đây là cái gì?”



Phương Nhất Chước cười tủm tỉm, “Hồ tiêu đen.”



“Ồ, hồ tiêu đen mà ngươi lúc nào cũng mang theo bên người sao?” Thẩm Dũng tiếp tục hỏi.



“Đây là do chính ta làm ra, lúc trước khi ăn vằn thắn thường rắc lên trên,

như vậy hương vị sẽ ngon thêm vài phần!” Nói xong, Phương Nhất Chước đem hoa sơn trà cuốn bột mì đặt vào bên trong lồng hấp



Thẩm Dũng ở

một bên chờ, Phương Nhất Chước còn ở trong phòng bếp tìm đầu ra một lọ

dưa muối, nói A di đà phật xong liền lấy ra một chút, đem ra xào.



Thẩm Dũng ở một bên chảy nước miếng, Phương Nhất Chước xào dưa muối hương thơm có thể so với người khác nấu thịt.



Chẳng bao lâu sau nước đã sôi, lồng hấp cũng bắt đầu tỏa ra hơi nóng, Phương

Nhất Chước mở nắp lồng, một mùi hương thơm nức bay ra bốn phía.



“Oa, thơm quá!” Thẩm Dũng vội vàng thò tay vào trong nồi hướng về phía bánh bột mì kia…



Nóng đến nỗi muốn nhảy lên, có điều hắn vẫn đưa đến trong miệng cắn một miếng.



Phương Nhất Chước nhìn thấy vậy gấp gáp nói: “Này, cẩn thận kẻo bỏng!”



“Vù vù… Không có việc gì… !” Thẩm Dũng cắn liền mấy miếng, gật đầu: “Thơm quá! Ăn ngon!”



Hoa sơn trà hương vị thanh nhã tươi mát ngọt ngào thẩm thấu vào trong bên

trong bột mỳ, cắn ở trong miệng mềm mại thơm ngọt, hơn nữa còn mang vị

đặc thù của hồ tiêu, Thẩm Dũng đã biết cái gì gọi là hương vị vô tận.



Phương Nhất Chước cũng cầm lên cho chính mình một cái cùng Thẩm Dũng cùng nhau tại phòng bếp ăn, đảo mắt lại thấy bên ngoài nhà bếp có một cây bạch

quả.



“Tướng công.” Phương Nhất Chước đẩy đẩy Thẩm Dũng, nói: “Ngoài kia có cây bạch quả!”



Thẩm Dũng nhìn Phương Nhất Chước, “Bạch quả?”



“Đúng!” Phương Nhất Chước nói: “Ta đi hái mấy quả xuống, chúng ta xào ăn!” Nói xong, xắn cánh tay áo dáng bộ như sắp leo cây.



Thẩm Dũng dở khóc dở cười, đây là tài nữ kiểu gì? Thật giống một nha đầu dân dã, trèo cây để hái bạch quả!



“Chờ một chút!” Thẩm Dũng trong tay còn đang cầm bánh bột mì vội nhét vào trong miệng, kéo Phương Nhất Chước nói, “Để ta trèo!”



Nói xong, cởi áo bào bền ngoài, Phương Nhất Chước cũng đi ra ngoài, không

quên nói: “Này, ngươi hái vài trái thôi, ăn nhiều có độc!”



“Yên

tâm!” Thẩm Dũng từ nhỏ trèo mái nhà đã thành thói quen, trèo lên cây

cũng không thành vấn đề, hái được hơn hai chục quả, trực tiếp trượt

xuống dưới.



Giao cho Phương Nhất Chước, Phương Nhất Chước cầm ở trong tay, xoay người tiến vào phòng bếp, thả vào trong nồi.



Lại nghe Thẩm Dũng “A?” lên một tiếng.



“Làm sao vậy?” Phương Nhất Chước ngẩng đầu nhìn hắn.



Thẩm Dũng vuốt đầu, nhìn chằm chằm vào lồng hấp trên bếp, hỏi: “Lúc nãy còn ba cái bánh bột mì của ta đâu?”



Phương Nhất Chước ngẩng đầu… liền cảm thấy da đầu giật iật mấy cái, tóc gáy

thẳng dựng thẳng, nhảy dựng lên kéo cánh tay Thẩm Dũng nói: “Nha, bánh

bột mì đâu?”



Nguyên bản còn có ba bánh bột mì hấp… thế nhưng lại biến mất.