Phương Đại Trù

Chương 8 : Thức ăn chay cùng đi bái phật

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Án liên quan đến mạng người tuy rằng là chuyện lớn, nhưng dù sao cũng là việc của Thẩm Nhất Bác, cuộc sống của Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng ngày ngày vẫn trôi qua, cũng không cần đến tửu lâu nấu cơm nữa, Thẩm

Dũng lại tiếp tục phải làm tổ trong thư phòng học thuộc kinh thư.



Phương Nhất Chước cũng rất ham học, ngồi ở bàn bên cạnh đọc sách, chỉ là nhận biết được quá ít chữ, chữ viết cũng rất khó xem.



Thẩm Dũng ở một bên lắc đầu, may mà “tài nữ” này không gả cho gã tài tử nào, nếu không, tài tử kia nhất định sẽ chết sớm, nhìn nàng cầm lấy bút viết chữ còn không đẹp bằng con cua vẽ loằng ngoằng đầy đất đâu.



Phương Nhất Chước lại coi Thẩm Dũng như phu tử (thầy giáo), chỗ nào không hiểu liền hỏi, Thẩm Dũng có thể trả lời thì trả lời, nếu đáp không được, hắn sẽ lặng lẽ nhìn lại tập kinh thư của mình, sau đó như không có việc gì

giảng giải với nàng. Giảng xong, nhìn vẻ mặt Phương Nhất Chước vô cùng

kích động và bội phục, Thẩm Dũng cảm thấy thật thống khoái. (Bản chất

của một con người ham hư vinh.)



Hôm nay ăn cơm sáng xong, Thẩm Dũng

ngồi trong thư phòng ngáp ngắn ngáp dài, muốn ra ngoài nhưng không được. Mấy ngày nay, tâm tình của Thẩm lão gia rất không tốt, hình như là bởi

vì án mạng kia một chút đầu mối cũng không có. Thẩm Kiệt nói với Thẩm

Dũng, nhắc nhở hắn mấy ngày này tốt nhất nên thành thật nghe lời, bằng

không lão gia sẽ trút giận lên người hắn, bởi vậy Thẩm Dũng cũng không

dám xuất môn, đỡ phải bị đánh cho mất mặt.



Phương Nhất Chước ngồi bên cạnh hắn, vừa lẩm bẩm thơ phú, vừa cầm một con dao nhỏ khắc lên cải củ.



Củ cải đường trắng bóng, Phương Nhất Chước dùng dao khắc xuống mấy nhát,

liền trở thành đủ các loại hình dạng, còn lại vỏ ngoài Phương Nhất Chước tỉa tót, cũng trở thành hoa cỏ xinh đẹp. Thẩm Dũng nhìn thấy có thể

giải buồn, nương tử này của hắn đôi tay cũng rất khéo léo.



Đang

ngồi buồn chán, thấy bên ngoài cửa có bóng người tiến đến, Thẩm Dũng vội vã nâng lên kinh thư, sau đó quay đầu lại nhưng người vào là mẹ hắn.



Thẩm Dũng thở phào nhẹ nhõm, buông sách ra. Thẩm phu nhân chỉ biết lắc lắc đầu.



Thẩm Dũng là con trai độc nhất đời thứ ba của Thẩm gia, bởi vậy Thẩm phu

nhân vô cùng thương yêu, Thẩm Nhất Bác là nghiêm phụ (người cha nghiêm

khắc), những Thẩm phu nhân lại là từ mẫu (người mẹ hiền từ)… Cho nên

Thẩm Nhất Bác thường ngày nói nhiều nhất chính là câu —— Con hư tại mẹ.



Phương Nhất Chước buông dao khắc ra, chạy tới đỡ Thẩm phu nhân ngồi xuống, rót trà cho người, “Mẫu thân, dùng trà đi.”



“Ừ, ngoan.” Thẩm phu nhân rất thích Phương Nhất Chước nói ngọt, nàng suốt

ngày nghe Thẩm Dũng nói năng thô lỗ kể cả khi gọi người mẹ là mình, bây

giờ nghe nha đầu này dịu dàng bên cạnh, mở miệng là một tiếng “mẫu

thân”, nghe đến nỗi tâm tình lão phu nhân cả ngày vui vẻ đến hồ đồ.



“Mẫu thân, sao người lại tới đây?” Thẩm Dũng hỏi Thẩm phu nhân, bình thường

trong thời gian hắn học bài, cha cũng không cho phép mẹ hắn tới.



“Trước đừng học vội, hai ngươi bây giờ có rảnh rỗi không?” Thẩm phu nhân hỏi.



Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng liếc mắt nhìn nhau, đều gật đầu: “Có.”



Thẩm phu nhân mỉm cười, nói: “Vậy hai ngươi theo ta đi Trường Nhạc am ở Đông Sơn đi?”



Thẩm Dũng cau mũi: “Trường Nhạc am không phải là am ni cô sao? Con không đi.”



“Vì sao không đi?” Thẩm phu nhân khó hiểu hỏi lại.



“Không đi, ra ngoài gặp ni cô rất xui xẻo.” Thẩm Dũng nhỏ giọng nói thầm.



“Vớ vẩn.” Thẩm phu nhân trừng mắt nhìn hắn, nói: “Không được nói bậy, Tĩnh

Di sư thái ở Trường Nhạc am được coi như thần tiên sống đó.”



Thẩm Dũng nhún nhún vai, Phương Nhất Chước hỏi: “Mẫu thân, đi Trường Nhạc am để làm gì?”



“Hắc hắc.” Thẩm phu nhân bỗng nhiên bày ra vẻ mặt đầy ý cười, nói: “Phải đi khấn bái.”



Thẩm Dũng mở to hai mắt nhìn mẹ mình, “Mẫu thân a, trong từ đường có nhiều
“Ta làm thức ăn chay, chúng ta cùng nhau ăn, hôm nay đi bái phật, vẫn nên thành kính một chút.”



Thẩm Dũng vừa nghe đến ăn chay, mặt mày nhăn lại nói: “Không có thịt thì ăn

thế nào… Thức ăn chay có cái gì ngon, không phải chỉ có rau xanh, củ cải trắng, đậu phụ sao, không hương vị.”



“Ai nói rau xanh, củ cải,

đậu phụ sẽ không có hương vị?” Phương Nhất Chước cười nói: “Thức ăn chay thực sự có thể tạo nên hương vị của gà vịt thịt cá.”



“Thật hay giả?” Thẩm Dũng giương mắt, vẻ mặt không tin nhìn nàng.



“Không tin ư? Lát nữa thử xem.” Phương Nhất Chước có chút đắc ý cười, tiếp tục rửa.



Thẩm Dũng đứng ở bên cạnh, thấy nàng một đôi mắt to, thoáng cái liền dựa sát vào người nàng.



Phương Nhất Chước đặt nồi lên bếp, thấy Thẩm Dũng áp sát lại cũng không suy

nghĩ nhiều, chỉ đuổi hắn, nói: “Xa ra, lát nữa dầu nóng sẽ bắn vào người đó.”



Thẩm Dũng lại dựa gần hơn chút nữa, Phương Nhất Chước

giương mắt nhìn hắn, thấy Thẩm Dũng cũng đang nhìn chằm chằm mình, mang

vẻ mặt không hiểu liền hỏi, “Có chuyện gì?”



Thẩm Dũng cảm thấy nhụt chí, tự nói… Nha đầu kia thật ngây ngô, cũng không hiểu phong tình.



Phương Nhất Chước thấy biểu tình phức tạp trên mặt hắn, đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn, nói: “Qua bên kia chờ, lát nữa sẽ có đồ ăn.”



Thẩm Dũng bất đắc dĩ, thời điểm Phương Nhất Chước đuổi A hoàng cũng nói như

vậy, chẳng lẽ đãi ngộ giữa hắn và A hoàng lại như nhau sao? Hắn đành

phải lết đến bàn ngồi xuống, Thẩm Dũng nhìn thấy A hoàng dưới chân đang

vẫy vẫy đuôi. A hoàng trước đây gầy như vậy, kể từ ngày Phương Nhất

Chước tới đây thì toàn thân trên dưới đều là thịt.



Đợi một hồi,

Thẩm Dũng cảm thấy có chút không thích hợp… Phương Nhất Chước xào rau

vẫn là hương khí bốn phía như trước, kỳ quái nhất chính là cả gian phòng đều là mùi thức ăn của thịt cá, chẳng lẽ đây là hương vị của món gà hầm kia sao?



Thực sự không kiềm chế được, Thẩm Dũng liền đi lại nhìn: “Ngươi nấu cái gì vậy? Thịt sao? Sao lại thơm như vậy?”



Phương Nhất Chước cười cười, nói: “Cải bắp tẩm ngũ vị hương, đem tẩm qua dầu

bọc ngoài cải trắng hương vị thơm ngon, bên trong giòn bên ngoài là

ngọt.”



Thẩm Dũng nâng đũa kẹp một miếng cải trắng nhét vào trong miệng, nhai một chút lại thực sự cảm thấy vị thơm ngào của thịt, vẻ mặt sợ hãi nhìn Phương Nhất Chước, “Tại sao có thể như vậy…”



“Nếm

thử cái này.” Phương Nhất Chước lại đưa tới một đĩa, nói: “Mướp quả và

nấm hương xào, mướp bỏ xơ vừa mềm lại trơn, nấm hương trần qua nước sôi, đậu phụ này làm giả thịt.”



Thẩm Dũng bưng đĩa ăn, gật đầu lầm bầm nói, “Đậu phụ này cũng thật tuyệt”.



“Thuý ngọc túi gấm lăn bột mì.” Phương Nhất Chước tiếp tục bày ra một đĩa nữa.



“Ngô…” Thẩm Dũng vừa ăn đậu phụ vừa nhìn chằm chằm đĩa đồ ăn Nhất Chước vừa

đưa đến trước mắt: “Đây không phải là thịt viên sao?”



Phương

Nhất Chước cười ha hả: “Chắc là chưa thấy bao giờ đi, thuý ngọc là rau

cải giả thành, túi gấm là bí đao bên trong có nhồi đậu phụ chiên, bột mì có trộn thêm bột cà, rau và bí đao sau khi viên lại thả vào bên trong

bột bột mì… Cho vào chảo rán… Hương vị còn hơn thịt viên vài lần.”



“Ừ.” Thẩm Dũng gật đầu lia lịa, tự nhủ: “Sau này nếu như có xuất gia, cũng phải đem Phương Nhất Chước theo.”



“Khoai môn và nấm giả bào ngư, rau xanh đậu hũ, măng tươi xào giá, đậu ngũ sắc bánh mật, canh bầu nấu rong biển, cải củ xào nấm.” Phương Nhất Chước

nhanh nhẹn làm thêm vài món ăn, rồi đem tất cả bỏ vào trong hộp, cùng

Thẩm Dũng liếc mắt nhìn nhau, hai người cùng chắp hai tay trước ngực —— A di đà phật…