Phương Đại Trù

Chương 7 : Rượu nhưỡng ngọt cùng án mạng người

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Từ sau khi Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng đến tửu

lâu làm việc, khách nhân đến đó ăn cơm đều phải xếp hàng chờ vị trí, lão bản thu bạc về đến nỗi tay cũng mềm ra.



Thẩm Dũng nhìn hắn cười đế lộ ra khuôn mặt đầy nếp nhăn, nghĩ thật đáng giận, đây chính là bạc

mà Phương Nhất Chước vất vả khổ cực mới kiếm được.



Hôm nay gió

tây bắc bỗng nhiên nổi lên, tiết trời trở lạnh, Phương Nhất Chước làm

xong cơm, lại thấy khách nhân còn muốn ăn nữa liền vì mọi người chuổn bị một chút điểm tâm nóng —— tôm tươi ngọt rượu nhưỡng.



Gạo nếp gạo nếp ủ bã rượu,



Tôm tươi trần qua nước nóng sôi.



Tơ vàng mứt táo thêm một trứng,



Tôm ngon rượu nhưỡng ngọt lại hương.



Phương Nhất Chước làm xong rượu nhưỡng, để lại cho chính mình một phần, rồi

đưa cho tiểu nhị ở bên cạnh mang ra bàn ngoài. Chợt nghe Thẩm Dũng ở bên kia nói thầm, “Tham tiền đến chết, khi rảnh rỗi không lừa gạt của ngươi chút bạc không được.”



“Đúng vậy!” Phương Nhất Chước lập tức gật đầu, “Đúng là nên lừa bạc của lão ta.”



Thẩm Dũng xoay mặt, mở to hai mắt nhìn Phương Nhất Chước, “Ngươi… vừa nói lừa bạc của hắn?”



“Đúng.” Phương Nhất Chước gật đầu, múc một môi rượu nhưỡng ngọt ngào, đưa đến

miệng Thẩm Dũng, nói: “Tướng công, ngươi tin hay không, vận khí phúc thọ của đời người đều có giới hạn? Chưởng quầy thoáng cái đã kiếm được rất

nhiều bạc, lúc này làm cho hắn bỏ ra một chút, đối với hắn cũng là

chuyện tốt.”



Thẩm Dũng nhấm nháp rượu nhưỡng trong miệng, vừa gật đầu khen ngon, há miệng ý bảo còn muốn nữa, vừa hỏi: “Cái gì cơ?”



Phương Nhất Chước lại nhét vào miệng hắn một môi, chăm chú nói: “Cha ta nói

rằng, đời người, thời gian xuôi gió xuôi nước nhiều nhất cũng chỉ hai

mươi năm. Một người cả đời không có gì bất ngờ gì xảy ra, cũng có thể

sống đến sáu bảy mươi năm, nếu như gặp được vận khí tốt đường đời sẽ

bằng phẳng, nhưng nếu như tiêu tiền như nước thoáng cái đã dùng hết, sau đó có thể sẽ không vực dậy được.”



Thẩm Dũng cười đến nỗi bụng cũng đau mới nói: “Một nha đầu ngốc như ngươi, làm sao có thể gặp được phúc khí?”



Phương Nhất Chước nhìn hắn một chút, nói: “Đương nhiên có thể gặp được!”



Thẩm Dũng hiếu kỳ, đưa tay đem toàn bộ rượu nhưỡng còn lưu lại trong bát

trút tất vào miệng, chậc lưỡi hỏi, “Gặp được thế nào a?”



Phương Nhất Chước đưa tay tháo một sợi dây hồng ở trên cổ bên trên có treo một chiếc chuông bạc nhỏ xuống, đưa cho Thẩm Dũng.



“Đây là cái gì?” Thẩm Dũng tiếp nhận nhìn một chút, cau mặt nhăn mũi nói,

“Chỉ là bạc vụn thế nào lại đeo ở trên cổ? Người khác đều chỉ dung bạc

làm lắc ở chân. Khi nào ta sẽ mua cho ngươi một cái bằng vàng.”



“Thực sao?” Phương Nhất Chước tủm tỉm cười hỏi.



“Tất nhiên.” Thẩm Dũng nói, “Vợ Thẩm Dũng ta sao có thể chỉ mang bạc thôi.”



Phương Nhất Chước nở nụ cười, nói: “Cái này tuy rằng chỉ là bạc vụn nhưng là do chính tay cha ta làm cho mẹ.”



“Nga?” Thẩm Dũng nhìn một chút, nói: “Tay nghề của cha ngươi cũng thật khéo léo.”



“Ừ.” Phương Nhất Chước đắc ý, “Đó là tất nhiên.”



“Có điều là thế nào lại chỉ tặng chuông bạc nhỏ?” Thẩm Dũng không hiểu,

hỏi: “Muốn tặng cũng phải tặng chuông vàng mới đáng! Cha ngươi cũng thật là không bài bản.”



“Vốn là cha mua cho mẹ ta một cái trâm cài.” Phương Nhất Chước cười cười, “Mẹ ta rất đẹp, mang gì dùng gì đều xinh

đẹp nhất, các đại gia đến tìm mẹ ta tặng đủ mọi loại trang sức bằng vàng ngọc, thế nhưng mẹ ta, cũng chỉ mãi dùng một cái trâm vàng… Người khác

đều thay đổi không biết bao nhiêu đồ trang sức, nhưng mẹ ta vẫn mãi mãi

mang một cái như vậy.”



Thẩm Dũng nghe thế cười cười, nói: “Mẹ ngươi cũng thật đặc biệt.”



“Cha ta vừa ham cờ bạc lại mê rượu, bởi vậy cũng chẳng bao giờ có bạc.”

Phương Nhất Chước cười nói, “Ngày ấy ông thắng một trận lớn, hoan hỉ vui mừng mua một trâm cài đẹp lộng lẫy rực rỡ cho mẹ ta. Chỉ là trên đường

về nhà, lúc đi qua sòng bạc, thấy trên người còn chút bạc vụn, liền đi

vào chơi.”



Thẩm Dũng cười nhạt một tiếng, nói: “Con bạc trên người sẽ không bao giờ có bạc.”



Phương Nhất Chước gật đầu, nói: “Mẹ ta bình thường nói với ta, nam nhân không
Cổ Đại Hoa bĩu môi, nói: “Các ngươi tưởng ta nguyện ý sao, mấy hôm nay đều chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn suốt đêm, nếu không các ngươi có nhiều

nguyên liệu nấu ăn như vậy ở đâu ra?”



Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước liếc nhìn nhau —— cái này đúng là không phải lừa người.



Không lâu sau, chợt nghe có tiếng bước chân ở dưới lầu vang lên, người của nha môn đã đến.



Dẫn đầu chính là bộ khoái Thẩm Kiệt. Thẩm Kiệt là trợ thủ đắc lực của Thẩm

Nhất Bác, bởi vì cũng mang họ Thẩm, cho nên Thẩm Nhất Bác nhận hắn làm

con nuôi, năm nay hơn hai mươi tuổi, võ nghệ vô cùng tốt, cũng rất thông minh, luôn giúp đỡ Thẩm tri phủ phá án, đối với Thẩm Dũng cũng rất

chiếu cố.



“Thiếu gia, Thiếu phu nhân.” Thẩm Kiệt là người đầu tiên đi lên, hỏi: “Nghe nói xảy ra án mạng?”



“Đúng vậy.” Thẩm Dũng chỉ chỉ lỗ hổng trên cửa phòng, Thẩm Kiệt ghé mắt vào

nhìn, nhíu mày, hắn nhìn một hồi, nói: “Cạy cửa sổ ra, bảo hai nha dịch, vòng đi từ sau lên trên!”



“Vâng.” Lập tức có hai nha dịch đi

xuống lầu, còn hai người đứng chờ ở cửa, trước khi Thẩm Kiệt xuống lầu

không quên nói với Thẩm Dũng: “Thiếu gia, mau dẫn Thiếu phu nhân trở về, tránh để dọa sợ.”



“À, được.” Thẩm Dũng gật đầu, kéo Phương Nhất Chước, nói: “Đi thôi.”



“Ừ.” Phương Nhất Chước gật đầu, bụng đầy nghi hoặc theo sát Thẩm Dũng xuống lầu.



Bên ngoài tửu lâu, thực khách đã sớm nghe nói án mạng chết người, chưởng

quầy bị người ta giết, có đến vài vòng người tụ tập nghị luận, xem náo

nhiệt.



Nhìn thấy Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng đi ra, mọi

người đều vây tới hỏi. Thẩm Dũng túm lấy Phương Nhất Chước bỏ chạy, thật vất vả mới thoát ra được khỏi đoàn người, chạy tới nha môn, Thẩm Dũng

ngồi xổm xuống thở dốc, nói: “Thực xui xẻo, rõ ràng một ngày êm đẹp lại

có người bị đâm chết!”



Phương Nhất Chước ngồi xổm xuống bên cạnh hắn nói: “Vậy chưởng quầy, hiển nhiên là bị người hại chết.”



“Nhất định là thế.” Thẩm Dũng gật đầu, “Kéo còn cắm ở trước ngực… Không biết ai lại ngoan độc như vậy.”



“Kéo?”



Khi hai người đang nói chuyện, phía sau đột nhiên có người ghé miệng vào,

Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng cả kinh nhảy dựng lên. Lúc nhìn lại mới phát hiện đứng ở trước mắt chính là Thẩm Nhất Bác.



“Cha… Ngươi dọa chết người đó!” Thẩm Dũng thở gấp nói.



“Trông bộ dạng của ngươi thật không có tiền đồ.” Thẩm Nhất Bác nhíu nhíu cặp

lông mày, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Dũng, sau đó sắc mặt lập tức hòa hoãn, dáng vẻ tươi cười như hoa cúc chuyển về phía Phương Nhất Chước,

đỡ cánh tay của nàng hỏi: “Nhất chước, con của ta, có làm con sợ không?

Người đâu, mau đem cho Thiếu phu nhân một chén trà nhân sâm hạt châu

cách thủy để trấn an!”



Thẩm Dũng đứng ở một bên, tức giận quất thẳng tới hai mắt trợn ngược, tự mắng, lão gia tử lão hồ đồ!



Thẩm Nhất Bác cuối cùng cũng có chút quan tâm Thẩm Dũng, nói: “Mấy ngày này

đừng có chạy loạn, ngoan ngoãn ở trong phòng cùng Nhất Chước đọc sách.”



Thẩm Dũng giả bộ nhìn trời, Thẩm Nhấ Bác rống lên, “Câm điếc à?”



“Đã biết.” Vẻ mặt Thẩm Dũng rõ ràng không thoải mái, Thẩm Nhất Bác thở dài, xoay người mang theo nha dịch rời đi, phương hướng dường như cũng là

tới tửu lâu.



Phương Nhất Chước quay đầu lại nhìn, hỏi, “Cha phải đi phá án mạng này sao?”



“Vậy cũng không hẳn.” Thẩm Dũng nói, “Dù sao cũng là Tri phủ… Có điều Đông Hạng phủ đã lâu không có án mạng chết người.”



Phương Nhất Chước thấy trên mặt Thẩm Dũng không chút vui vẻ nào, liền cười tủm tỉm duỗi tay bắt lấy cánh tay hắn, kéo đi vào bên trong phủ, nói:

“Tướng công, lát nữa sẽ làm cho ngươi mấy món nhắm rượu, muốn ăn cái

gì?”



Thẩm Dũng vừa nghĩ đến việc Phương Nhất Chước làm cơm nhắm

rượu, tâm tình lập tức chuyển biến tốt đẹp hẳn lên… Mặt khác… Thẩm Dũng

còn cảm thấy Phương Nhất Chước nắm cánh tay mình, dựa sát vào, ân… Ngực

cũng có chút thịt.



Thẩm Dũng nhịn không được đánh mắt sang ngắm, Phương Nhất Chước đột nhiên duỗi tay nắm lấy lỗ tai hắn: “Tiểu sắc lang!”



“Ai u…”