Phương Đại Trù

Chương 6 : Cà xếp tháp cùng cánh gà rán

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng chạy tới tửu lâu, đã thấy chưởng quầy và Cổ Đại Hoa đều đang đứng chờ ở cửa, tất nhiên

bên trong lâu lý còn có một đống thực khách.



Thẩm Dũng bật cười, cái gọi là “không thể cưỡng lại ham muốn ăn uống” quả nhiên là thật…

Vốn những người ở đây đối với tiểu ác bá như hắn vô cùng coi thường

khinh bỉ, thế nhưng vợ hắn lại nấu ăn ngon, để ăn ngon đám người đều

trưng ra bộ mặt tươi cười như cúc nở, con người ta quả nhiên đều là gặp

lợi quên nghĩa a.



Phương Nhất Chước chạy vào tửu lâu, thấy chưởng quầy cười tủm tỉm đứng chờ ở cửa, liền nói: “Chưởng quầy ta đến nhận hình phạt.”



“Ai… Thiếu phu nhân lời này rất khách khí, sao có thể nói là nhận hình phạt

được… Hắc hắc, là chúng ta có lộc ăn, có thể được thưởng thức tay nghề

của Thiếu phu nhân.” Chưởng quầy nhanh chóng cướp lời Phương Nhất Chước.



Phương Nhất Chước khoát khoát tay, nói: “Được rồi, ta có thể nấu cơm nhưng tướng công ta không thể rửa chén.”



Thẩm Dũng sửng sốt, chưởng quầy lại nhanh nhẹn cười nói, “Đương nhiên, làm sao dám để thiếu gia rửa bát được.”



Cổ Đại Hoa ở một bên bĩu môi, nói: “Hừ, đây chính là mệnh lệnh của Tri phủ đại nhân.”



Phương Nhất Chước nhìn Cổ Đại Hoa một chút, chỉ thấy vẻ mặt hắn rất không hài

lòng, biết hắn bởi vì vừa phải cúi đầu trước Thẩm Dũng, cho nên chắc vẫn còn đầy bụng căm giận, người này đúng thực là bụng dạ hẹp hòi. Phương

Nhất Chước chưa từng gặp qua người nào vừa keo kiệt vừa hay để bụng lại

là nam nhân thế này, liền cười nhạt một tiếng, nói: ” Tướng công ta sinh ra đã là thiếu gia, lớn như vậy cũng chưa từng rửa qua bát, nói không

chừng rửa một cái sẽ làm vỡ một cái, chưởng quầy ngươi cảm thấy có lợi

thì để cho hắn rửa.”



Chưởng quầy lăn lộn tại chốn phố phường đã

lâu, tự nhiên biết Thiếu phu nhân là yêu thương tướng công nhà mình cho

nên không muốn để hắn phải rửa chén. Hơn nữa Thẩm Dũng có thân phận gì,

bọn họ cũng không dám thật sự bắt hắn đi rửa bát, liền vội nói, “Đó là

tất nhiên, là tất nhiên, Thiếu phu nhân yên tâm, chúng ta có người rửa

bát.”



“Vậy Thẩm Dũng không nhận hình phạt?” Cổ Đại Hoa vẫn không chịu bỏ qua.



Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, nói: “Vậy để cho ta làm đi.”(Chiều Dũng ca quá thể((((:



Cổ Đại Hoa nhíu mày còn muốn tiếp tục cãi cọ thì khách nhân đã không nhịn

được, thúc giục: “Ai, Thẩm thiếu phu nhân đã xong chưa? Chúng ta chết

đói rồi!”



“Đúng vậy, nghe nói hôm nay Thiếu phu nhân đến nấu ăn chúng ta ngay cả cơm tối hôm qua cũng giảm bớt a!!”



Phương Nhất Chước nở nụ cười, nói: “Lập tức làm, các vị muốn thức ăn ra sao?”



“Thiếu phu nhân, có cái gì … mới mẻ biễu diễn không?” Có thực khách liền hỏi,

“Có loại nào cho đến bây giờ chúng ta chưa được nếm qua.”



Phương Nhất Chước cười, “Đương nhiên là có.”



“Có thật không?” Tất cả mọi người vui mừng, “Vậy mau lên, chúng ta sắp chờ không được rồi!”



Phương Nhất Chước gật đầu, “Được. Ta đây sẽ đi làm liền, mọi người chờ ăn đi!”



Các thực khách lập tức xôn xao, có tiếng trầm trồ khen ngợi. Phương Nhất

Chước lấy tay chọc chọc bả vai Thẩm Dũng vẫn đứng ngẩn người một bên,

nói: “Tướng công, đi thôi!”



Thẩm Dũng sờ sờ mũi, đi theo Phương Nhất Chước đến phòng bếp làm cơm.



Vừa vào trong bếp, Phương Nhất Chước liền hỏi, “Chưởng quầy, ngươi chuẩn bị nguyên liệu gì để nấu ăn?”



“Thiếu phu nhân, nơi này có gà vịt thịt cá, dưa trái cây rau quả, tôm sò cua

mực, bào ngư vi cá, củi gạo dầu muối, tương dấm vừng hành, đầy đủ mọi

thứ a!” Chưởng quầy cười sung sướng, “Ngài cứ tùy tiện làm, chúng ta sẽ
Thời điểm tiểu nhị kia chạy tới, quần áo trên người đều đã bị xé rách,

vẻ mặt cầu xin: “Có còn không? Ăn ngon chết người! Những khách nhân kia

còn nói muốn ăn một thùng cơm lớn.”



Phương Nhất Chước thiếu chút nữa cười vang, nói: “Đều đổi thành thùng cơm ư?”



Vừa dứt lời, Thẩm Dũng bưng lên bát trống không, túm túm lấy ống tay áo của nàng, nói: “Ta cũng muốn đổi thành thùng lớn.”



Phương Nhất Chước không nói gì.



Sau đó, Phương Nhất Chước thấy mọi người ở đây ăn chưa một người nào no,

liền đơn giản đem tất cả nguyên liệu nấu ăn đều thả vào cùng nhau, làm

một nồi lớn thức ăn hỗn đôn, lại làm thật nhiều thịt bánh, để cho bọn họ tự vào lấy thức ăn, phòng bếp trở nên chật cứng người… Cuối cùng, mọi

người đều ăn thẳng cho đến khi đứng lên không nổi, mới dựa vào ghế thở

dốc, khen ngợi —— nhân sinh một đời đã đủ!



Phương Nhất Chước thấy chưởng quầy gom một bồn bát chất như núi, cười tiến tới nói, “Chưởng quầy, kiếm được không ít nhỉ?”



“Tốt lắm, rất tốt!” Chưởng quỹ cười đến nỗi chân mày đều không thấy, hé ra

bao nhiêu nếp nhăn, liên tục ca tụng: “Thiếu phu nhân, kỳ tài, quả nhiên là kỳ tài nha!”



Phương Nhất Chước cười thoả mãn, lại nói với chưởng quầy đem chút khoai lang cùng cà chua, chuẩn bị mang về ăn.



Thẩm Dũng ở một bên nhìn, cười cười, Phương Nhất Chước nha đầu ngốc này, chỉ biết nấu nướng, bản thân đến bây giờ còn chưa ăn cái gì đâu. Vừa nghĩ,

Thẩm Dũng vừa nhìn bốn phía, liếc mắt quyét tới chỗ một góc phòng nơi Cổ Đại Hoa đang ngồi… Chỉ thấy hắn ở trong góc tường, trên tay cầm một cái bánh khoai lang tròn, đang từ từ ăn.



Thẩm Dũng vốn muốn cười

hắn hai câu, thấy trước mắt hắn một đống lớn bát đĩa trống, xem ra là

cũng ăn không ít… Thế nhưng chăm chú nhìn Cổ Đại Hoa, Thẩm Dũng đột

nhiên thấy không thích hợp.



Cổ Đại Hoa như là đang đẽo gọt cái

gì, thỉnh thoảng lại giương mắt nhìn Phương Nhất Chước, ánh mắt biến

hóa, dường như có chút tính toán.



Thẩm Dũng khẽ nhíu mày, tự hỏi… Tên mập mạp này lại đang tính toán cái gì?



Phương Nhất Chước vẫn hoàn toàn không có phát hiện, cầm một túm khoai lang chạy tới, nói: “Tướng công, đi thôi!”



Thẩm Dũng đưa tay tiếp lấy túm khoai lang, hỏi nàng: “Này, ngươi có đói bụng không?”



Phương Nhất Chước sửng sốt… Bụng bấy giờ mới sôi lên.



Thẩm Dũng mang vẻ mặt bội phục nhìn nàng.



Trên đường về, Phương Nhất Chước tìm một bãi đất trống nướng khoai lang ăn,

Thẩm Dũng ngửi thấy mùi hương, thế nào mà khoai lang Phương Nhất Chước

nướng kiểu bình thường cũng có hương vị đặc biệt a?



Thấy Thẩm Dũng nhìn mình, Phương Nhất Chước đưa qua một củ khoai lang, hỏi: “Ăn không?”



Thẩm Dũng nhận lấy, lột vỏ cắn một miếng, nóng đến nỗi thở dốc, có điều là… Thực sự là thơm a!



“Này.” Thẩm Dũng vừa ăn vừa hướng về phía Phương Nhất Chước nói, “Cái tên Cổ Đại Hoa kia, hình như có chủ ý phá hư gì đó.”



Phương Nhất Chước sửng sốt, hỏi: “Hắn làm thế để làm chi?”



Thẩm Dũng nhún nhún vai, “Ai biết được, có lẽ là xem tiểu tử ta không vừa

mắt đã lâu, hắn nếu dám tìm ngươi gây phiền phức, ta sẽ đánh hắn.”



Phương Nhất Chước nghe xong, khóe miệng nhướng lên, chân mày cong cong, gật đầu nói: “Được, chúng ta cùng đánh hắn.”



Thẩm Dũng bất đắc dĩ, bây giờ nha đầu này cư nhiên còn muốn cùng hắn đánh

người, thấy nàng cười cười với mình, Thẩm Dũng lắc đầu —— ngốc như vậy,

có điều là có chút đáng yêu.