Phương Đại Trù

Chương 15 : Bánh trôi mặn cùng tiểu trộm béo

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Sáng sớm hôm sau, Phương Nhất Chước từ trong chăn chui ra, liếc mắt thấy Thẩm Dũng vẫn còn đang ngủ say, liền lôi hắn dậy.



“Hử?” Thẩm Dũng trở mình quay sang bên khác.



“Tướng công.” Phương Nhất Chước tiếp tục gọi: “Dậy đi, chúng ta đi ra ngoài.”



“Sao?” Thẩm Dũng nửa tỉnh nửa mê, mơ mơ màng màng, hỏi: “Đi chỗ nào?”



“Đi tìm một người.” Phương Nhất Chước nói tiếp, “Mạc Phàm Đường.”



“Cái canh gì lôi thôi thế?” Thẩm Dũng nghi hoặc nháy mắt mấy cái: “Lại là món ăn mới sao?”



“Ngươi chỉ biết đến ăn thôi.” Phương Nhất Chước dùng tay véo mũi hắn, nói:

“Dậy đi, phụ thân ngày hôm qua đã nói cho ta biết, người dạy võ công cho Thẩm Kiệt chính là Mạc Phàm Đường.”



Đợi Phương Nhất Chước nói

xong, Thẩm Dũng ngay cả lông mi cũng không thèm nhúc nhích, chậm rãi mở

mắt nhìn Phương Nhất Chước một chút, dường như cũng đã tỉnh, hỏi: “Sau

đó thì sao? Chuyện này cùng ta có quan hệ gì?”



Phương Nhất Chước nói, “Ý tứ của cha chính là muốn ngươi đi theo cao nhân học võ công.”



Thẩm Dũng khẽ nhíu mày, trở mình rúc vào trong chăn, “Không đi.”







Phương Nhất Chước hơi ngoài ý muốn, nàng vẫn cho rằng Thẩm Dũng chỉ là không

thích học bài đọc sách vở nhưng học võ hay gì gì đó hắn sẽ thích, không

nghĩ tới hắn cư nhiên lại không muốn đi, hơn nữa còn giống như có chút

mất hứng.



“Tướng công? Ngươi không muốn học sao?” Phương Nhất

Chước dùng tay lay lay hắn: “Học được võ công sẽ không sợ người khác khi dễ nữa.”



“Không đi.” Thẩm Dũng lại nổi lên tính tình của tiểu hài tử.



Phương Nhất Chước híp mắt lại, “Vì sao không đi? Không đi sẽ không làm cơm cho ngươi ăn.”



Thẩm Dũng buồn bực một hồi, xốc chăn lên, nhìn Phương Nhất Chước, “Vì sao nhất định phải đi?”



Phương Nhất Chước nháy mắt mấy cái: “Học võ công, theo cách nói của cha thì

Mạc Phàm Đường chính là một thế ngoại cao nhân*, đi theo học được bản

lĩnh của hắn, sau này sẽ không để người khi dễ, hơn nữa còn có thể rèn

luyện bản thân. Tóm lại là tốt.”



* Thế ngoại cao nhân: người tài giỏi hơn hẳn người bình thường.



Thẩm Dũng thở dài ngồi xuống, nói: “Ngươi cũng cho rằng sau này ta phải trở nên vượt trội giống như phụ thân mới tốt sao?”



Phương Nhất Chước nghe xong, hơi khó hiểu, hỏi: “Ngươi như bây giờ rất tốt, ta chưa từng nói ngươi không tốt, chuyện này cùng việc luyện võ có quan hệ gì?”



Thẩm Dũng nghe xong nhìn Phương Nhất Chước một chút, hỏi: “Ngươi thật sự nghĩ ta không có gì không tốt?”



“Đúng vậy.” Phương Nhất Chước vuốt cằm suy nghĩ một chút, nói: “Không có gì không tốt, trừ việc nói mình là ác bá.”



Thẩm Dũng ngồi khoanh chân trên giường, nhìn Phương Nhất Chước, nói: “A, vậy thì đi học thôi, bây giờ đi luôn sao?”



Phương Nhất Chước nghe thế liền mỉm cười, cũng ngồi xuống đệm trước mặt hắn,

hỏi: “Tướng công, vậy tại sao vừa rồi ngươi không muốn đi học?”



Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, nói: “Nam nhân tại sao phải văn võ song toàn, có tài có công danh mới có người thích?”



Phương Nhất Chước ngẩn người.



“Cái này cùng việc nữ nhân cần phải tài mạo song toàn tinh thông cầm kỳ thi

hoạ có gì khác biệt?” Thẩm Dũng có chút bất mãn địa nói, “Trên đời này

có bao nhiêu người văn võ song toàn, tài mạo vô song? Dựa vào cái gì phụ thân ta là tri phủ Thẩm Nhất Bác thì ta cũng phải tài giỏi như người?”



Phương Nhất Chước sau khi nghe xong, nhìn chằm chằm Thẩm Dũng một hồi, cuối

cùng vươn một ngón tay, chọc chọc quai hàm hắn, nói: “Được rồi, ta đã

biết, chúng ta không học nữa.”



Lại đến lượt Thẩm Dũng có chút giật mình, hỏi Phương Nhất Chước, “Ngươi không sợ ta cả đời chơi bời lêu lổng sao?”



“Ngươi nào có.” Phương Nhất Chước cười tủm tỉm nói, “Đời người cũng không phải sống vì người khác, văn võ song toàn, đầy đủ văn võ hay văn võ không

được đầy đủ đều không phải lo, ta còn có ưu điểm khác.”



Thẩm

Dũng nghe xong, khẽ cười cười, nói: “Đó là tiểu nha đầu ngươi không hiểu biết, chờ ngươi lớn lên, sẽ không nghĩ như vậy nữa, nữ tử trưởng thành

đều không thích nam nhân chơi bời lêu lổng.”


“Quỷ! Quỷ a!” Đứa trẻ như là rất sợ hãi, chỉ vào phía sau ồn ào, “Ở nơi đó!”



Tất cả mọi người nhìn về phía ngõ nhỏ phía sau hắn.



Thế nhưng hẻm nhỏ vắng vẻ, chỗ nào có quỷ, tất cả mọi người cười, nghĩ đứa trẻ này nói năng hoang đường.



Đứa nhỏ gấp đến độ nhảy dựng lên, nói: “Thực sự! Ta rõ ràng nhìn thấy, mặc y phục trắng, đầu tóc rối tung, đầu lưỡi rất dài!”



Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng liếc mắt nhìn nhau, đều tỏ vẻ ta không tin,

tiểu mập mạp kia tức giận giơ chân, nói: “Được, các ngươi không tin, ta

đi báo cho Tri phủ đại nhân!” Nói rồi, xoay người bỏ chạy.



Phương Nhất Chước thấy đứa trẻ chạy về hướng ngược với đường đến phủ nha, đang muốn nói cho hắn nha môn ở đường khác thì Thẩm Dũng đã kéo nàng, nói:

“Quên đi, chỉ là một đứa nhỏ, chắc là nhìn nhầm rồi bị doạ sợ, ban ngày

ban mặt chỗ nào có quỷ?”



Nói xong, hai người tiếp tục đi về phía trước, thời điểm ngang qua tửu lâu, Phương Nhất Chước nói, “Tướng công, chúng ta đi bái sư học võ, có phải nên có chút lễ gặp mặt hay không?”



“Ừ…” Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, nói, “Vậy mang theo một vò rượu ngon đi.”



“Ta cũng nghĩ như vậy.” Phương Nhất Chước gật đầu, Thẩm Dũng bỏ tiền túi, vừa sờ…



“Ai nha!” Thẩm Dũng giậm chân.



“Làm sao vậy?” Phương Nhất Chước hoảng sợ.



“Tiểu quỷ béo kia là một tên trộm!” Thẩm Dũng hổn hển nói, “Được lắm, được lắm! Tiền trong túi lão tử để cho hắn sờ soạng!”



Phương Nhất Chước hỏi, “Bên trong có bao nhiêu bạc?”



Thẩm Dũng thở phì phì nói, “Thật ra không nhiều lắm, khoảng năm lượng.” Thẩm Dũng thầm cảm thấy may mắn, may là tiền tiêu vặt tháng này còn chưa có

nhận, tháng trước cũng đã bỏ ra hai mươi lượng mua trâm cài cho Phương

Nhất Chước, nếu không sẽ mất lớn.



“Thật tốt không nhiều lắm.” Phương Nhất Chước nói, “Báo quan đi?”



“Như vậy sao được?!” Thẩm Dũng thở phì phì nói, “Để mọi người biết Thẩm Dũng ta bị một tên trộm nhỏ trộm tiền, sau này sao có thể lăn lộn ở Đông

Hạng phủ này nữa?”



Phương Nhất Chước nín cười, “Tiểu du côn trộm của tiểu ác bá.”



Thẩm Dũng có chút phiền muộn nhìn nàng.



“Quên đi, rủi ro trừ tai hoạ.” Phương Nhất Chước kéo hắn tiếp tục đi về phía

trước. Không bao lâu, hai người dựa theo tờ giấy ghi nơi ở của Mạc Phàm

Đường tìm đến một nông trại ở vùng ngoại thành.



Chung quanh nông trại là những mảnh đất trồng rau lớn, ở giữa có một bờ ruộng nhỏ thật

dài, trong tiểu viện có ba gian nhà ngói nhỏ, bên ngoài là hàng rào tre

vây quanh, bên trong tường rào là nhà thấp bé, trong sân có hai cây bào

đồng* cao cao.



Phương Nhất Chước vỗ vỗ cửa cổng, hỏi: “Có người hay không?”



Hỏi hai tiếng, chợt nghe thấy bên trong truyền ra một thanh âm lười biếng, hỏi: “Ai đó?”



Thẩm Dũng khẽ nhíu mày, giọng nói này có chút quen tai.



“Chúng ta đến tìm Mạc Phàm Đường Mạc lão gia.” Phương Nhất Chước nói, “Là người Thẩm lão gia đã nói.”



Qua một lát, chỉ thấy cửa nhà được mở ra, có một đứa trẻ mập mạp cầm trong

tay nửa con gà nướng vừa đi ra ngoài vừa nói nhỏ, “Tới đây…”



Đứa nhỏ mập mạp ngẩng đầu, Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước cũng ngẩng đầu… Ánh mắt hai bên đối nhau, đều ngây ngẩn cả người.



“Tốt!” Sau một lát, Thẩm Dũng nhảy lên, “Thì ra là tên trộm nhà ngươi!”



Đứa trẻ vừa thấy là Thẩm Dũng, la lớn “Má ơi” một tiếng rồi xoay người bỏ chạy vào trong phòng, không quên đóng cửa.



Thẩm Dũng nhảy qua hàng rào đuổi vào, “Oan gia ngõ hẹp, hôm nay sẽ dạy cho ngươi một bài học!”



Đuổi tới cửa, cửa lại bị khoá, Thẩm Dũng túm lấy then bên ngoài, hét lớn: “Tiểu hỗn đản, mở cửa nhanh!”



“Ngươi mới là hỗn đản, không ra không ra cũng không mở!” Đứa nhỏ vẫn rất ngang bướng, trốn ở trong phòng không ra, còn nói với Thẩm Dũng: “Con mắt nào của ngươi thấy ta trộm, biết đâu là ngươi đánh rơi bạc, đồ keo kiệt.”



Thẩm Dũng tức giận đến nỗi thở phì phò, muốn đạp cửa.



Phương Nhất Chước ở ngoài cổng thấy thế lắc đầu, cũng leo tường đi vào, đưa

tay ngăn cản Thẩm Dũng đang muốn đạp cửa, nhỏ giọng nói: “Tướng công, ta có biện pháp dụ hắn ra ngoài!”