Phương Đại Trù

Chương 16 : Cá phù dung cùng Thẩm Dũng biết hổ thẹn

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Thẩm Dũng nhìn Phương Nhất Chước, “Có biện pháp gì?”



Phương Nhất Chước tiến đến bên tai hắn nói nhỏ vài câu.



Thẩm Dũng bật cười, “Chủ ý này thật hay!” Nói xong, lui ra phía sau vài

bước, nói: “Nương tử, ngươi có mang hoả sổ con* hay không?”



*Hoả sổ con: Do không biết tên gọi tiếng việt của vật này nên ta tạm thời để nguyên. Đây là một đồ vật bằng gỗ thường dùng để nhóm lửa của người

Trung Quốc cổ đại.



“Có mang.” Phương Nhất Chước gật đầu, “Tướng công, ngươi muốn dùng nó làm gì?”



“Ta đốt phòng ở của hắn!” Thẩm Dũng nói, “Đem tên tiểu tử béo bên trong đốt thành heo nướng để chúng ta ăn!”



Phương Nhất Chước cố nhịn cười, nàng đi ra ngoài sân tìm lấy một vốc lá cây

cùng cỏ khô gom lại thành một đống trước cửa, Thẩm Dũng ngồi xổm xuống,

dùng hỏa sổ con châm lửa.



Những lá cây này đều phơi nắng đã lâu, chỉ một chút lửa…đã cháy bùng lên.



Tiểu tử béo ở trong phòng ngửi thấy được mùi khói, vội vàng la lớn, “Các ngươi chớ có xằng bậy! Ta báo quan bắt các ngươi!”



Thẩm Dũng nhớn mi, nói: “Kẻ trộm đi báo quan? Được, ngươi đi ra, ta thưởng cho ngươi ăn thịt mông nướng trước!”



Phương Nhất Chước đứng ở cửa phòng vừa dùng tay áo xua khói vừa nói “Đốt! Tướng công, đem ít lửa đến cửa sổ bên này đi!”



Tiểu tử béo chỉ thấy khói theo cửa tiến vào phòng ngày càng nhiều, vội vàng

chạy đến sau cửa sổ, cửa vừa mở ra miệng đã ồn ào, “Sư phụ! Sư phụ có

người phóng hỏa!”



Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng liếc mắt nhìn nhau —— sư phụ?



Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, vội vàng dẫm lên đám lá cây đang cháy, lại lấy đất lấp lên.



Thẩm Dũng thấy nàng lấy tay gạt đất liền vội vàng kéo nàng đứng lên, nói: “Bẩn.”



Phương Nhất Chước phủi phủi tay, kéo Thẩm Dũng ra sân, vọt qua rào tre ở bên ngoài chờ.



Thẩm Dũng nhíu mày: “Sợ cái gì, dạy dỗ loại đồ đệ này sư phụ của hắn chắc cũng lợi hại không kém.”



Phương Nhất Chước lắc lắc đầu, “Sư phụ hắn nói không chừng chính là Mạc Phàm Đường, cẩn thận phụ thân đánh ngươi.”



Thẩm Dũng bất mãn.



Không bao lâu, tiểu tử béo kia lại xuất hiện phía sau cửa phòng, nhưng đằng sau lại không có người nào.



Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước liếc mắt nhìn nhau, buồn bực, sư phụ hắn không có theo hắn lộ diện sao?



Tiểu tử kia mang vẻ mặt tâm không cam lòng không nguyện đi tới cửa, nhìn Thẩm Dũng, nói: “Sư phụ bảo ta tới bồi tội với ngươi.”



Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước cả kinh, tự nhủ —— lão nhân này bản lĩnh

thế nào không biết, có điều cũng là người rất quy củ bài bản a.



Chỉ thấy tiểu tử kia lôi từ bên hông ra một túi tiền, thò tay vào trong lấy ra một vật, nắm ở trong bàn tay mập mạp đưa qua cho Thẩm Dũng, nói: “Ở

đây có năm lượng bạc, trả lại cho ngươi.”



Thẩm Dũng đưa tay qua tiếp lấy.



Tiểu tử béo nhẹ nhàng buông tay…



“Bịch”, một con giun mập mạp rơi xuống tay Thẩm Dũng.



Thẩm Dũng không có chuẩn bị gì, bị bất ngờ sợ đến nhảy dựng lên, vung mạnh tay, con giun tuột ra rồi trên mặt đất.



“Ha ha ha.” Tiểu tử béo vừa vỗ tay vừa cười, quay ra nói với Thẩm Dũng, “Đại ngu ngốc!” Nói rồi, xoay người bỏ chạy.



Phương Nhất Chước cũng nổi giận, “Tên tiểu tử béo này thật quá đáng!”



Thẩm Dũng lại trở mình qua tường rào đuổi theo, tự nói: bắt được nhất định phải dạy cho ngươi một trận.



Nhưng tiểu tử này nhìn bề ngoài béo ú chậm chạp nhưng động tác lại vô cùng

nhanh nhẹn, một mặt chạy trốn, một mặt còn quay lại trêu tức Thẩm Dũng,

Thẩm Dũng thế nhưng không bắt được hắn.



Phương Nhất Chước vừa nhìn thì đã hiểu, tiểu tử này cũng có võ công, đang muốn đi giúp Thẩm Dũng bắt người.



Tiểu tử béo vội vàng la lên, “Hai người khi dễ một người, lại còn là người lớn khi dễ tiểu hài tử, thật là không biết xấu hổ a!”


vậy? Ta bình thường ăn thịt cá đều mềm giống như đậu phụ, cá này còn

không có xương nữa.”



Phương Nhất Chước cười xới cơm cho hắn,

nói: “Cá phù dung tươi nhất cũng là khó làm nhất, thứ nhất là cá rất

nhiều xương, xương lại cứng, dễ mắc họng, không dễ ăn chút nào. Thứ hai

là cá rất nhanh chín, một khi chín quá sẽ nhão, hương vị tươi ngon dễ

mất đi, nhưng khi chín tới xương sẽ rất mềm. Quan trọng nhất là phải đủ

lửa, lửa phải vừa đúng độ mới được.”



“À…” Mạc Đông Đông cười hì hì, “Tiểu nương tử thật giỏi a!”



Phương Nhất Chước cười bắt đầu ăn cơm, nhưng lại cảm thấy Thẩm Dũng hơi khác lạ.



Thường ngày thức ăn nàng nấu hắn đều vội vàng cướp đến ăn, thế nhưng hôm nay dường như không có hứng thú lắm.



Phương Nhất Chước cho rằng vì không có thịt cho nên hắn ăn không ngon, gắp rau bỏ vào bát hắn, nói: “Tướng công, hôm nay tạm thời ăn rau, ngày mai ta

sẽ giết gà.”



Thẩm Dũng phục hồi lại tinh thần, nhìn Phương Nhất Chước.



Mạc Đông Đông chan canh cá vào cơm, vừa đưa bát và vào miệng vừa khò khè

nói: “Nuông chiều hắn, đang ở trong phúc lại chẳng biết hưởng phúc, sớm

muộn gì phúc khí cũng tiêu tan.”



Hắn nói xong, Thẩm Dũng cũng không còn tâm tư ăn nữa, nói chính mình no rồi liền đi vào nhà.



Phương Nhất Chước có chút buồn bực, hỏi Mạc Đông Đông, “Tướng công ta làm sao vậy?”



“Ai biết được.” Mạc Đông Đông lại bưng chỗ canh cá còn lại về phía mình

nói: “Không ăn thì ta ăn, hừ! Thiếu gia còn muốn ăn theo thói quen, đúng là không tiền đồ.”







Đêm đó, Thẩm Dũng một câu cũng

không nói, nằm ở đờ ra ở trên giường, Phương Nhất Chước nằm bên người

hắn, không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.



Thẩm Dũng quay đầu nhìn khuôn mặt của Phương Nhất Chước khi ngủ, cảm thấy tâm trạng không yên,

xoay người ngồi lên, nhẹ nhàng đi ra ngoài.







Sáng sớm

hôm sau, Phương Nhất Chước theo thường lệ thức dậy chuẩn bị cơm sáng, đã thấy giường hai bên trái phải đều là chiếu trống không, có chút buồn

bực, Thẩm Dũng sao lại rời giường sớm như vậy? Nàng vội vàng khoác thêm y phục chạy ra sân…



Lúc này trong sân không một bóng người, nàng

chuyển tới phòng bếp, nhưng vẫn là không có ai. Phương Nhất Chước hơi

nóng nảy, lại chạy ra khỏi phòng… Vừa ra đến sân liền ngây ngẩn cả

người.



Chỉ thấy hai mảnh đất trồng rau trước sân, lúc trước

trồng rau toàn bộ đã được nhổ lên, phân loại chỉnh tề đặt ở một bên, đất cũng được xới lên, tơi xốp. Thẩm Dũng đứng ở trung tâm của khu đất, một thân lấm lem bùn đất, chính mình thì nhìn chằm chằm mặt đất, cầm trong

tay một túi hạt giống rau, dường như đang suy nghĩ cái gì.



Phương Nhất Chước chạy tới, “Tướng công.”



Thẩm Dũng nhíu mày nói, “Ngươi đừng xuống đây, một bước là dính bùn.” Phương Nhất Chước tiếp nhận túi hạt giống rau trong tay hắn, nói: “Hạt giống

rau trực tiếp gieo là được, nhìn ta.”



“Ừ…” Thẩm Dũng gật đầu.



—————



Phương Nhất Chước dùng một ống tay áo lau lau mặt, cười hỏi: “Tướng công, cơm sáng muốn ăn cái gì?”



Thẩm Dũng nhìn nàng một chút, nói: “Muốn ăn cái gì đó thật no, ta sắp chết đói.”



“Được rồi.” Phương Nhất Chước lôi kéo Thẩm Dũng đi ra ngoài, cảm thấy tướng

công mình lại giống như trước đây, thất thường hôm qua dường như chưa

tồn tại.



Trong phòng, Mạc Đông Đông nâng quai hàm ghé vào trước

cửa sổ nhìn, hai con mắt đen nháy hướng về phía một lão đầu mập mạp phía sau nói, “Sư phụ tính tình Thẩm Dũng đã thay đổi rồi.”



“Ha hả.” Lão đầu mập mạp duỗi thắt lưng, “Cái này gọi là, con hư biết nghĩ quý hơn vàng.”