Phương Đại Trù

Chương 17 : Yến tiệc phiền phức cùng ngọc đợi mài

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Phương Nhất Chước làm điểm tâm, Thẩm Dũng vừa ngồi vào bàn là ăn ngấu nghiến, dường như rất đói.



Phương Nhất Chước đưa cho hắn đĩa rau, Thẩm Dũng vừa ăn vừa gật đầu: “Ăn ngon.”



Mạc Đông Đông ở một bên nhìn, miệng ngậm chiếc đũa, tự nhủ: Thẩm Dũng đã

nghĩ thông suốt hay vẫn chưa thông suốt a? Hắn bận rộn cả đêm thu rau

xới đất, là bực bội hay là đã ngộ ra dụng ý của sư phụ?



Thẩm

Dũng ăn thẳng cho đến khi no căng bụng mới buông đũa, dùng tay áo lau

miệng, quay sang nói với Mạc Đông Đông: “Này, tiểu tử, ngươi nói lại với sư phụ ngươi ta muốn học võ công của hắn.”



Mạc Đông Đông nháy mắt mấy cái, nói: “Sư phụ ta nói có thể nhận ngươi có điều là muốn ta bồi tội với ngươi.”



Thẩm Dũng khoát tay chặn lại, nói: “Quên đi, ta không tính toán với ngươi.”



“Hả?” Mạc Đông Đông không không hiểu ngoái đầu lại… nhìn Thẩm Dũng.



Thẩm Dũng nhớn mi, “Ngươi có nhận lỗi với ta không cũng không thành vấn đề,

ta không tính toán với ngươi, ngươi bảo lão đầu kia đi ra, ta muốn học

võ công, thời gian ta không nhiều.”



Phương Nhất Chước ở một bên cười tủm tỉm giúp hai người pha trà.



Mạc Đông Đông gãi gãi đầu, nói: “Ý tứ của sư phụ chính là… muốn ta xin lỗi ngươi.”



“Được rồi.” Thẩm Dũng gật đầu, “Không cần xin lỗi, ta cũng không so đo.”



“Không phải…” Mạc Đông Đông lông mày nhăn lại, nói: “Sư phụ nói, nhất định ta phải xin lỗi mới nhận ngươi!”



“Cho nên ta mới không cần ngươi nói xin lỗi.” Thẩm Dũng vẻ mặt chăm chú nói.



“Ngươi… Ngươi là hết hy vọng mà vẫn còn cố nói lý?” Mạc Đông Đông nóng nảy, nhảy dựng lên cao hơn ba thước.



Thẩm Dũng lại nhớn mi, nói: “Ngươi mới hết hy vọng ấy, ta đã nói không muốn

ngươi xin lỗi, ngươi không phải hết hy vọng thì là cái gì?”



“Ta…” Mạc Đông Đông nói không lại Thẩm Dũng, dậm chân nói, “Ngươi… Ngươi căn bản không có thay đổi, vẫn là một tên vô lại.”



Thẩm Dũng nhếch lên khóe miệng cười, “Ta nói này tiểu tử béo, ngươi nói

không để ý? Ngươi trộm của ta năm lượng bạc, ta đuổi tới không có đánh

ngươi, nương tử của ta nấu cơm cho ngươi ăn, ta còn giúp các ngươi thu

rau trồng trọt, hôm nay sư phụ ngươi bức ngươi xin lỗi ta, ta cũng đã

nói quên đi ta không tính toán… Ngươi còn nói là ta vô lại? Ngươi đi ra

ngoài tùy tiện hỏi một người chỉ cần không ngu ngốc đến phân xử, xem đến tột cùng là ai vô lại.”



Mạc Đông Đông nghe cũng cảm thấy có

chút hồ nghi, liền cân nhắc, sư phụ cũng thật thiếu thông minh, thế nào

lại ra một chiêu như vậy?! Thẩm Dũng này là một tên tiểu ác bá, không

ngờ còn có thể biện ra ba phần lý lẽ, huống chi lần này hình như đúng là bản thân vô lý thật.



Phương Nhất Chước ở một bên nhìn, khẽ cười cười, không nói gì, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Dũng, Thẩm Dũng duỗi tay

đưa qua cái chén, vừa rót trà cho Phương Nhất Chước, lại quay sang nói

với Mạc Đông Đông nói, “Ta rất bận, không thể ở mãi chỗ này, ta đã nghĩ

mỗi ngày sẽ bớt thời gian đến đây học võ, ngươi bảo sư phụ ngươi ra đi,

chúng ta bái sư.”



Mạc Đông Đông hơi dẩu môi, nói: “Được rồi… ngươi chờ.” Nói xong liền chạy đi.



Phương Nhất Chước bưng chén trà tủm tỉm cười với Thẩm Dũng, “Tướng công thật thông minh!”



Thẩm Dũng cười gượng, “Hắn nghĩ có thể đùa giỡn ta sao, ta cũng đã chơi xấu kiểu này vài chục năm rồi.”



Phương Nhất Chước cười gật đầu, “Ừ.”



“Ta vô lại ngươi cao hứng sao?” Thẩm Dũng nhìn nàng.



Phương Nhất Chước nhấp một ngụm trà nóng, nói: “Là bọn họ vô lại trước, đối

với quân tử mới phải quân tử còn đối phó với vô lại phải vô lại hơn
Phiền phức lão đầu phiền phức đồ,



Tiểu nhân đắc chí không nói lý.



Thâu ngân trước sau đó trá,



Ăn không ngồi rồi nhưng không nói lời cảm tạ.



Cầu xin lỗi còn bắt người lưu,



Tiểu bất nét mặt già nua lão không ngớt.



… Ngượng người đâu!



Mạc Đông Đông nhìn Phương Nhất Chước, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Có tên món ăn như thế sao?”



“Sao lại không có?” Phương Nhất Chước không nhanh không chậm bắt đầu đọc tên món ăn: “Ma (đậu hũ), (đản bao) phạn, lão (áp đôn dụ) đầu , ma (du tam

tiên) phạn, (nấm hương) thổ (kê bảo), năm món ăn đầu này là một câu.

Tiểu (thông sao hà) nhân, đức (châu bái kê), (lệ) thịt tấm ảnh, (la) bặc (rau nhút thang), tương (bạo) lý (sống thịt), năm món này là câu thứ

hai. (Ngư) đầu (đậu hũ), (sữa đậu nành tây mễ) ẩm, (cáp) tử (cà), tiên

(hà) tạc (mộc) nhĩ, (thịt kho tàu trư) hậu (cước), năm món tiếp theo là

câu thứ ba. (Hành lá phan) bạch (đậu hũ), (kê) sí (sao) phạn, (sơn) tước (đôn cây dẻ), ô (cốt kê bảo), đạo (hương sao) giải (thịt), Câu thứ năm. (Khoai lang) cầu, cắt (bánh màn thầu), hải (mễ oa) ba (hà) nhân lưu (sò biển), câu thứ năm. Tiểu (la) bặc (sao sơn) dược (nê), (liên) ngư đậu

hũ, lão cây cải củ ngao thang, khảo (hưu) lưu!*”



*Đoạn này

hơi khó hiểu: Ta không edit tên các món ăn vì nó liên quan đến bài thơ

đọc ở trên, phần bỏ trong ngoặc là phần bị lược bỏ trong bài thơ, chỉ

giữ lại phần ở ngoài. Cụ thể các món ăn của chị Chước là: Năm món đầu:

Đậu phụ cay, trứng bao cơm, vịt cách thuỷ, tôm chiên cay, nấm hương ninh gà;



Năm món tiếp: tôm tráng hành lá, nhân sâm ninh gà, tựa vải nấu thịt, canh rau rút, thịt bung;



Năm món tiếp: canh đậu phụ đầu cá, sữa đậu nành, sò hấp cà, tôm tươi tráng mộc nhĩ, chân giò kho tàu;



Năm món tiếp: hành lá trộn đậu phụ trắng, thịt gà rang cơm, gà rừng cách thuỷ hạt dẻ, cháo gà, gạo rang thịt cua;



Ba món nữa: bánh khoai lang tròn, bánh màn thầu, canh tôm sò biển;



Bốn món cuối: củ cải xào, cá mè đậu phụ, cải củ nấu canh, chim hưu lưu nướng.



P/s: Đúng là phiền phức ಸ_ಸ



“Thế nào tiểu Đông Đông?” Phương Nhất Chước sau khi kể tên, liền quay sang

hỏi Mạc Đông Đông vẫn còn há to miệng, “Ngươi có nguyện ý ăn bữa cơm này hay không?”



Mạc Đông Đông sửng sốt chốc lát, vẻ mặt cầu xin kéo ghế ngồi xuống, nói: “Ai nha, ta mặc kệ, dù sao cũng là sư phụ phân

phó, ta chỉ biết làm theo… mặc kệ, ta muốn ăn!”



Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước liếc mắt nhìn nhau, Phương Nhất Chước lấy ra vài món ăn nữa, nói: “Thơ này còn một câu.”



Mạc Đông Đông ngây ngô nhìn một chút, hỏi: “Gì?”



Phương Nhất Chước cười, nói: “(Thố lưu) đái (ngư), chước (hải sản), phổ (nhị)

ngọc (mễ cao), bạch (thái đôn) lạnh (phấn), (hồng muộn) sư (tử đầu) ——

đái chước phổ ngọc bạch lạnh sư*.”



*Tên câu thơ: Ngọc thô chưa mài đợi bái thầy giỏi.



Tên các món ăn: Canh cá chua, hải sản nướng, bánh bột lọc, bánh phở nhúng dấm.



“Ha ha ha…”



Phương Nhất Chước vừa dứt lời, chợt nghe trên nóc nhà có người cười ha ha,

thanh âm to trung khí mười phần. Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng ngửa

mặt lên nhìn, chỉ thấy trên nóc nhà có một lão đầu béo, trong tay phe

phẩy quạt hương bồ, liên tục gật đầu: “Khá lắm, ngọc thô chưa mài đợi

bái thầy giỏi!”