Phương Đại Trù

Chương 18 : Tôm ngọt ngâm rượu cùng tâm sự

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Mạc Phàm Đường bị yến tiệc phiền phức của Phương

Nhất Chước bức lộ diện, đồng thời cũng sảng khoái đáp ứng thu Thẩm Dũng

làm đồ đệ.



Mọi người ngồi xuống, Phương Nhất Chước để Thẩm Dũng

dâng trà bái sư, Mạc Phàm Đường sau khi tiếp nhận uống xong, rốt cuộc

cũng hoàn thành lễ bái sư.



Từ nay về sau, Thẩm Dũng mỗi ngày sẽ

ăn cơm chiều thật sớm, sau đó đến chỗ này của Mạc Phàm Đường, buổi tối

luyện công, luyện xong ngủ ba canh giờ, sáng sớm hôm sau lại quay về

Thẩm phủ, như vậy sẽ không làm mất thời gian, bắt đầu từ ngày hôm nay.



Tất cả mọi người nghĩ sắp xếp như thế tốt nhất, hoan hỉ vui mừng ngồi xuống ăn cơm.



Tay nghề Phương Nhất Chước tuyệt hảo, Mạc Đông Đông cùng Mạc Phàm Đường thoải mái ăn uống một trận, đến khi no căng.



Sau khi ăn xong, Phương Nhất Chước kéo Thẩm Dũng, nói nên trở về nhà cùng

cha mẹ nói một tiếng, sau đó thu xếp vài thứ, thời điểm ăn xong cơm tối

sẽ quay lại. Thấy Mạc Phàm Đường cùng Mạc Đông Đông nhìn chằm chằm mình, bốn con liên tục nhấp nháy, Phương Nhất Chước cười cười nói: “Ta sẽ đến làm cơm tối cho các ngươi.”



Mạc Đông Đông cùng Mạc Phàm Đường gật đầu lia lịa.



Thẩm Dũng bất đắc dĩ, lại là hai cái thùng cơm… Có điều đặt vào tay Phương

Nhất Chước, ai ai cũng có thể trở thành thùng cơm thì phải.



Rời

khỏi chỗ của Mạc Phàm Đường, hai người chậm rãi trở về nhà, Thẩm Dũng

thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Phương Nhất Chước, thấy tâm tình nàng

dường như rất tốt, trên mặt còn có ý cười, hơn nữa khuôn mặt vốn đã

trắng, hai mắt cũng lớn, tuy rằng không thể nói khuynh quốc khuynh

thành, thế nhưng đuôi lông mày khóe mắt rất dễ nhìn, nhất là đôi mắt.



Thẩm Dũng lén lút nhìn Phương Nhất Chước, bị nàng phát hiện, liền hỏi: “Làm sao vậy tướng công?”



“Không.” Thẩm Dũng vội vàng thu hồi ánh mắt, đưa tay gãi gãi quai hàm, nhỏ giọng nói thầm một câu: “À… Lần này, ít nhiều cũng nhờ ngươi.”



Phương Nhất Chước nghe xong, khẽ cười, nói: “Tướng công khách khí với ta làm gì.”



Thẩm Dũng nhìn nàng một chút, nghĩ qua vài ngày nữa…sẽ mua thêm cho nàng vài thứ tốt, để nàng vui vẻ một chút.



Hai người về tới phủ nha, cùng Thẩm Nhất Bác nói qua một tiếng, Thẩm Dũng

cũng không tỉ mỉ kể lại, chỉ là nói chính mình đã nhận Mạc Phàm Đường

làm sư phụ, sau đó mỗi ngày buổi tối sẽ đi đến chỗ hắn luyện võ công.



Thẩm Nhất Bác gật đầu, Thẩm Kiệt lại hơi buồn bực, chờ Thẩm Dũng đi rồi, hắn mới cảm khái nói: “Thiếu gia thật giỏi a, ta chí ít cũng bị sư phụ lăn

qua lăn lại gần nửa tháng mới được thu nhận, không nghĩ tới thiếu gia

lại được hắn thu nhận nhanh như vậy.



Thẩm Nhất Bác chỉ cười

cười, không nói thêm gì, nhưng thật ra khi nhìn bộ dạng của Thẩm Dũng

bước ra ngoài, hắn có chút giật mình —— tiểu tử này, thời điểm bước đi

trong ngực hiên ngang lên không ít, người cũng trầm ổn hơn trước, không

phải là đã thông suốt rồi chứ?



Buổi chiều, Phương Nhất Chước bắt Thẩm Dũng trở về phòng ngủ.



Thẩm Dũng bất đắc dĩ, “Ban ngày ban mặt, ngủ thế nào được?”



“Không được!” Phương Nhất Chước chăm chú nói, “Buổi tối ngươi còn phải thức đêm, bây giờ nhất định phải ngủ ngon!”



Thẩm Dũng không thể làm gì khác hơn là nằm vật xuống giường, để cho Phương Nhất Chước đắp chăn lên người.



Phương Nhất Chước nghĩ bỏ xuống mành liền rời đi, lại bị Thẩm Dũng đột nhiên

kéo tay lại, nói: “Nương tử, ngươi theo ta đi ngủ đi?”



Mặt Phương Nhất Chước đỏ lên, “Lớn như vậy người còn muốn có người ngủ cùng?”



Thẩm Dũng trở mình, tạo ra một khoảng trống trên giường, vỗ vỗ sang nhìn về phía nàng ý bảo nằm xuống.



Phương Nhất Chước ngồi xuống giúp hắn cởi bỏ dây cột tóc trên đầu xuống, nói: “Mình ngươi ngủ, ta đi chuẩn bị đồ ăn.”



“Ta cũng đi!” Thẩm Dũng muốn ngồi dậy, Phương Nhất Chước trừng mắt nhìn

hắn, Thẩm Dũng bĩu môi, bất đắc dĩ nằm trở lại như trước.
“Thật không.” Thẩm Dũng tinh thần tỉnh táo, vội vàng chạy đến phòng bếp.



Chạy đến cửa phòng bếp, thấy Phương Nhất Chước đang đặt thức ăn vào bên

trong hộp, Thẩm Dũng hơi do dự một chút… Theo phương pháp của mẹ hắn thì hắn phải không để ý mọi chuyện trước tiên xông lên hôn… Có điều là Thẩm Dũng có chút nương tay, suy nghĩ một chút, nghĩ cũng không thể không

làm, hắn cũng không tiếng động, xông lên, ôm.



“A!” Phương Nhất Chước cả kinh nhảy dựng lên, bắt lấy cánh tay Thẩm Dũng, vặn một cái.



“A… đau.” Thẩm Dũng đâu đến nỗi kêu lên, Phương Nhất Chước nghe thấy tiếng, xoay mặt nhìn hắn, “Tướng công, sao lại là ngươi?”



Thẩm Dũng xoa xoa đoạn cánh tay bị bẻ, nói: “Nương tử, tay ngươi sao lại mạnh như vậy?”



“Ai bảo ngươi tiến đến cũng không nói một lời, dọa chết người.” Phương Nhất Chước xoa xoa cánh tay cho hắn, Thẩm Dũng nhụt chí… Thiếu chút nữa đã

quên, công phu của Phương Nhất Chước còn hơn hắn nhiều.



“Đến đây, há miệng!” Phương Nhất Chước vừa xoa tay cho Thẩm Dũng vừa bỏ một con tôm vào trong miệng hắn.







“Ân!” Thẩm Dũng nhai một miếng, tựu cảm thấy không còn chuyện gì mất hứng nữa.



“Tôm này còn rất tươi, sau khi mua về, liền rửa sạch sẽ ngâm vào trong rượu

hoa điêu!” Phương Nhất Chước cười tủm tỉm nói, “Đem nước bưởi vắt ra,

cho thêm mật và đường, đun cho đến khi sánh lại, khi cho đũa vào quấy,

rút ra mà kéo sợi như tơ tằm thì đem tôm đã ngâm rượu cho vào bên trong

lăn, dùng ống trúc xuyên qua, ăn ngon không?”



“Ừ, rất ngon.”

Thẩm Dũng cảm thấy thịt tôm vừa thơm lại mềm, hơn nữa còn có hương vị

rượu hoa điêu, so với đi hát tửu còn thoải mái hơn.”



“Ta làm cho sư phụ và Đông Đông một ít, buổi tối đem đi.” Phương Nhất Chước bắt đầu dọn dẹp



Thẩm Dũng vừa ăn vừa hỏi, “Buổi tối ngươi cũng đi sao?”



“Tất nhiên.” Phương Nhất Chước gật đầu, “Ngươi đi một mình ta lo lắng.”



“Vừa rồi…” Thẩm Dũng ăn tôm, do dự nói: “Mẹ nói muốn có cháu ôm.”



Phương Nhất Chước mặt đỏ lên, tiếp tục pha nước đường, “Ừ.”



“Ngươi… Nghĩ sao?” Thẩm Dũng hỏi nàng.



“Được.” Phương Nhất Chước gật đầu.



“Được cái gì?” Thẩm Dũng đến gần hỏi: “Nếu như nói vậy hai ta…”



Phương Nhất Chước không ra tiếng.



Thẩm Dũng cọ cọ nàng, hỏi: “Được không?”



Phương Nhất Chước nhìn hắn một chút, lắc đầu.



“Không chịu?” Thẩm Dũng hỏi.



Phương Nhất Chước lại lắc đầu.



“Vì sao?” Thẩm Dũng truy hỏi.



Phương Nhất Chước dường như hơi khó nói, Thẩm Dũng thấy nàng là có tâm sự, suy nghĩ một chút, nói: “Thôi… Không vội.”



Phương Nhất Chước giương mắt nhìn hắn.



Thẩm Dũng bỏ một con tôm vào miệng nàng, nói: “Ta chờ ngươi, chờ ngươi nghĩ

thông suốt, không bức ngươi, dù sao ngươi vẫn còn nhỏ.”



Phương

Nhất Chước nhai nhai tôm nở nụ cười, Thẩm Dũng thấy nàng cười, liền chăm chú hỏi, “Nương tử… Vì sao không chịu, có thể nói cho ta biết không?”



Phương Nhất Chước mở to mắt nhìn, thành thật nói, “Ta nghĩ đến cha mẹ ta… Có chút sợ.”



Thẩm Dũng sửng sốt một lát, lại bỏ thêm một con tôm vào miệng Phương Nhất Chước, nói: “Ta đã hiểu.”