Phương Đại Trù

Chương 19 : Cơm bồ câu hạt thông cùng tình cảm chân thành

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Phương Nhất Chước vẫn cảm thấy, nếu như lúc đó

Thẩm Dũng không phải nói với nàng là “Ta đã hiểu” mà là “Ta đã biết” thì nàng cũng không cảm động như vậy.



Nhưng Thẩm Dũng hết lần này tới lần khác đều nói là “hiểu”.



Nàng trước đây cũng chẳng bao giờ suy xét xem giữa “hiểu” và “biết” rốt cuộc có khác biệt gì, hoặc nếu có cũng chỉ là một chữ “hiểu” dễ nhận biết

hơn, cho nên sau khi nghe được Thẩm Dũng nói như thế cảm thấy sống mũi

cay cay.

May là Thẩm Dũng kịp bỏ vào miệng nàng hai con tôm, tư vị ngọt ngào

làm giảm bớt một chút cảm giác ê ẩm… Phương Nhất Chước nháy mắt mấy cái, tươi cười trở lại với Thẩm Dũng .



Thẩm Dũng gãi gãi đầu, nhìn nơi khác, nói: “Lập tức đi được không?”



“Được.” Phương Nhất Chước gật đầu.



“Cưỡi ngựa?” Thẩm Dũng hỏi.



“Được.”



“Ừ… Ta đi dắt ngựa.” Thẩm Dũng nói rồi xoay người rời đi.



Phương Nhất Chước cũng đi chuẩn bị nốt thức ăn mang đi, lại nghe thấy Thẩm Dũng nói, “Đúng rồi.”



“Ừ?” Phương Nhất Chước ngẩng đầu, Thẩm Dũng vội vàng ghé sát lại bên khoé

miệng nàng hôn một cái thật nhanh, rồi xoay người bỏ chạy…Lúc ra đến

cửa, còn bị một cánh cửa đập vào làm lảo đảo… Sau đó mới lật đật chạy đi dắt ngựa.



Phương Nhất Chước thay đổi sắc mặt, trên nửa bên mặt bị hôn đỏ bừng, khóe miệng giương lên, nhẹ nhàng cười.



——————



Phương Nhất Chước vừa dừng lại trước cửa cổng, chợt nghe thấy tiếng ngựa hí, xoay mặt…



Thẩm Dũng một thân quần áo trắng thân hình cao ngất, cưỡi một con ngựa lớn

từ đằng xa chạy tới chỗ nàng, ống tay áo phất phơ, tóc dài khẽ bay…

Phương Nhất Chước nhịn không được lại nở nụ cười, tướng công của nàng

đúng là một nam tử tốt.



“Đi thôi.” Thẩm Dũng duỗi tay đón lấy

hộp thức ăn trong tay Phương Nhất Chước, rồi chuyển sang tay trái, lại

duỗi tay phải kéo nàng lên.



Phương Nhất Chước bỏ qua cảm giác

chua xót lúc nãy xuất hiện trong lòng, nụ cười cũng tưới sáng hẳn lên,

một tay bắt lấy tay Thẩm Dũng, tay kia bám lấy yên ngựa, nhẹ nhàng khéo

léo nhảy lên lưng ngựa.



“Ôm sát, đừng để ngã xuống.” Thẩm Dũng quay đầu lại vừa cười vừa nói với nàng.



“Sẽ không đâu!” Hai tay Phương Nhất Chước quàng ra ôm lấy thắt lưng của Thẩm Dũng.



Thẩm Dũng cười, tay trái cầm hộp đựng thức ăn, tay phải túm lấy dây cương, vung lên…



Con ngựa vẫy vẫy đầu, thong thả đi về phía ngoài thành… Ra khỏi cửa thành,

đến một con đường phía trước không một bóng người, Thẩm Dũng quay đầu

lại nhìn Phương Nhất Chước, “Ngủ chưa?”



“A~” Phương Nhất Chước ngáp một cái, “Nhanh thôi.”



“Vẫn tỉnh sao?” Thẩm Dũng cười hỏi.



“Ừ.” Phương Nhất Chước gật đầu.



Vừa dứt lời, đã thấy Thẩm Dũng vung mạnh dây cương, hai chân thúc vào bụng ngựa…



Tuấn mã đỏ thẫm hí dài một tiếng, bốn vó tung lên… Chạy nhanh về phía trước.



——————



Trước khi mặt trời lặn xuống dưới núi, Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước cũng đi tới được nơi ở của hai thầy trò Mạc Phàm Đường. Mạc Đông Đông đã sớm

ngồi xổm bên dưới tường đất cắn cọng rơm chờ đợi, hắn chờ Phương Nhất

Chước mang cơm tối tới cho nên đến bây giờ cái gì cũng chưa ăn, sớm bị

đói đến nóng nảy.



Quả nhiên, Phương Nhất Chước mang tôm ngọt ngâm rượu đến, thầy trò hai người ăn đến mặt mày rạng rỡ.


Thẩm Dũng cười hì hì không nói nữa, yên tĩnh để Phương Nhất Chước thay hắn gội đầu.



Thời điểm luyện tập không cảm thấy gì, nhưng cho đến khi ngâm trong nước

nóng xong leo lên trên giường ngả xuống, Thẩm Dũng mới cảm thấy được đầu khớp xương toàn thân đều như muốn rời ra, ngay cả trở mình một một cái

cũng thấy đau đớn.



Phương Nhất Chước bóp vai cho hắn, nói: “Ngày đầu tiên này luyện tập cũng quá vất vả, sau này mỗi đêm trước canh ba

sẽ đi ngủ, chúng ta cũng không đi thi võ trạng nguyên, luyện tập đều đặn là tốt rồi.”



“Không được…” Thẩm Dũng hai mí mắt sắp sụp xuống, giọng nói đã có chút mơ hồ.



“Làm sao không được?” Phương Nhất Chước đắp chăn cho hắn, nói: “Luyện nhiều

hơn cũng thế thôi, nhỡ mệt mỏi phát bệnh thì làm sao bây giờ?”



“Luyện xong sớm một chút…” Thẩm Dũng trở mình một cái, hàm hàm hồ hồ nói, “Hai ta có thể sớm một chút…Ừ…”



Khuôn mặt Phương Nhất Chước đỏ bừng, lấy tay đập đập Thẩm Dũng vài cái, có điều là hắn đã ngủ.



Phương Nhất Chước cũng nằm xuống, dựa vào cánh tay, nhìn chằm chằm một bên mặt của Thẩm Dũng, duỗi tay chọc chọc chiếc mũi cao cao của hắn, cười tủm

tỉm —— tướng công của nàng thật đẹp!



——————–



Sáng sớm

hôm sau, Thẩm Dũng cảm thấy như trời đất quay cuồng… Bên tai là thanh âm của Phương Nhất Chước: “Tướng công, tướng công, dậy thôi.”



“Hử?” Thẩm Dũng cảm thấy xương khớp toàn thân đều rã rời, hôm qua luyện tập thật khổ cực.



“Rời giường, chúng ta đi uống trà.” Phương Nhất Chước nói, “Chậm sẽ không dự được.”



“Trà?” Thẩm Dũng không hiểu mở mắt, trước mắt Phương Nhất Chước đã chuổn bị

thỏa đáng y phục mũ nón, trên tay nàng còn cầm một hộp đựng thức ăn nhỏ.



Thẩm Dũng có chút đau lòng, tối hôm qua nàng cũng đi ngủ muộn, thế nào sớm như vậy đã thức dậy? Liền hỏi, “Dậy sớm như vậy sao?”



“Chúng ta đi quán trà Lục Vị trong thành uống trà đi?”



Thẩm Dũng đã tỉnh ngủ, giương mắt nhìn Phương Nhất Chước, hỏi: “Đi quán trà? Uống trà ngươi pha không phải tốt hơn sao…”



“Không được!” Phương Nhất Chước lôi kéo Thẩm Dũng đứng lên chải đầu cho hắn, nói: “Quán trà Lục Vị có thể nghe kể chuyện nha!”



“Nghe kể chuyện?” Thẩm Dũng càng thêm khó hiểu, đang yên lành lại muốn đi nghe kể chuyện? Còn là đi đến quán trà nghe.



“Ngươi muốn nghe cái gì?” Thẩm Dũng vừa xoa vai vừa ngáp, “Chuyện Tam quốc hay là Nhạc Phi? Ta đi mời lão sư về kể cho ngươi nghe?”



“Không được.” Phương Nhất Chước lắc đầu, “Nhất định phải đi quán trà Lục Vị.”



Thẩm Dũng cũng thông minh, nghe thế biết là Phương Nhất Chước có việc, cũng

không hỏi lại nữa, một lát sau lại thấy hắn đột nhiên mở miệng, “Nương

tử!”



“Ừ?” Phương Nhất Chước thúc giục hắn, “Ngươi mau mặc quần áo.”



Thẩm Dũng giương mắt nhìn nàng, cười hỏi: “Ngươi… Chải đầu cho ta, lại cài thêm một cái trâm làm gì?”







“Ai nha…” Phương Nhất Chước vừa nhìn cũng sửng sốt, nàng vấn tóc cho chính

mình đã thành thói quen, quên mất Thẩm Dũng là nam tử… Không cần trâm

cài, liền vội vàng gỡ xuống cho hắn.



“Hắc hắc.” Thẩm Dũng cười, “Lần đầu tiên chải đầu cho nam nhân đúng không?”



“Đi.” Phương Nhất Chước không nói được Thẩm Dũng, liền đem tóc hắn vò loạn, “Chính ngươi tự chải đi!”



Thẩm Dũng túm lấy tay áo nàng không buông, “Ngươi chải đi, ngươi cứ coi như loay hoay với miến đi, đừng quên thái hành lá.”



Phương Nhất Chước bị hắn chọc cười, liền gỡ ra búi tóc, lần nữa chải đầu cho hắn.



Thẩm Dũng ngửi ngửi thấy bên trong hộp thức ăn có hương vị, nhẹ nhàng mở nắp ra nhìn, híp mắt cười, duỗi tay lấy ra một cái bánh cuộn hành lá, bẻ ra ăn một nửa, “Ừ!” Lại nhét một nửa còn lại vào miệng Phương Nhất Chước.



Chải xong tóc, Phương Nhất Chước kéo Thẩm Dũng, mỗi người ngậm một miếng

bánh bột mì chạy ra khỏi cửa, đi đến quán trà Lục Vị, đi tìm người thi

rớt nhưng theo như Thẩm Nhất Bác nói rất có khả năng trở thành thầy của

Thẩm Dũng.