Phương Đại Trù

Chương 23 : Bánh bao nhân thịt cùng trường mệnh tỏa

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


“Vòng bách toả này cùng án mạng có quan hệ?” Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng đều giật mình, cầm vòng bạc xem xét tỉ mỉ.



“Đây… là ngân toả của ai?” Phương Nhất Chước hỏi lão đạo.



Lão đạo lại ghé vào mâm thức ăn, cầm đũa lên bắt đầu gắp, miệng không ngừng khen ngợi: “Vừa mềm lại vừa giòn, hương vị hoà quyện với nhau! Giỏi a!”



“Này, lão gia tử, nói xong hãy ăn.” Thẩm Dũng vỗ vỗ hắn: “Vòng bạc này cùng án mạng có quan hệ gì?”



Trong miệng lão đạo đều là thức ăn, xua tay nói: “Chờ một chút… Ăn no đã!”



Thẩm Dũng thấy lão đạo một mình ăn gần non nửa thức ăn cũng vội vàng cầm lên đôi đũa, cái gì cũng có thể gác lại, nhưng ăn thì không gác lại được,

nếu không thật có lỗi với nương tử của hắn.



Phương Nhất Chước ở phía sau nhìn hai người vừa ăn vừa chạm cốc, bất đắc dĩ nói thầm một câu —— hai người đều là thùng cơm.



Không bao lâu, nồi đã thấy đáy, lão đạo cũng ăn no, vừa uống nước vừa xỉa

răng. Hắn duỗi thắt lưng to bản: “Ai… Ăn đến sung sướng, cho nên mới

nói, đời người là bể khổ, có thời gian nhất định phải đối xử với bản

thân thật tốt.”



Thẩm Dũng nhìn chòm râu bạc của hắn, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Ngươi cũng không phải khổ…”



Lão đạo hắn một cái



Thẩm Dũng vội vàng tránh né, lão đạo nhớn mi, nắm ngón tay chỉ hắn: “Hảo

tiểu tử, thật sự cũng có chút khả năng… Đến đây, lão đạo ngày hôm nay

luyện tập với ngươi một chút!” Nói xong, nhảy ra sân, Thẩm Dũng lập tức

đuổi theo.



Thẩm Dũng mấy ngày này chỉ là cùng Mạc Phàm Đường học võ công cơ bản nhất mà thôi, thế nhưng dựa vào thân pháp linh hoạt phản ứng nhanh nhạy của hắn cũng tránh né được quyền cước mà lão đạo đánh

tới.



Lão đạo cười nói: “Tiểu tử, phòng ngự rất ổn, xem ra là luyện kiến thức cơ bản không ít.”



Thẩm Dũng đắc ý, nhớn mi: “Tất nhiên…”



Còn chưa dứt lời, lão đạo thấp người một cước quét tới: “Cùng cao thủ so chiêu còn dám phân tâm? Chú ý!”



Thẩm Dũng kinh ngạc nhảy lên, mắt thấy không tránh khỏi, hắn cũng nhanh trí, lật nghiêng người một cái, hai tay nắm hình quả đấm chống xuống đất trở mình tới một bên, hai chân còn chưa có chạm đất, linh cơ khẽ động, liền dẫm lên chân kia của lão đạo.



“Được!” Lão đạo gật đầu, “Đủ linh hoạt!” Hắn nhân thể duỗi đầu ngón chân ra, Thẩm Dũng mắt thấy muốn đạp

lên, suy nghĩ lại cảm thấy không đúng! Lão đạo hẳn là có mai phục gì,

liền tách hai chân ra, dẫm lên đầu ngón chân của lão đầu, vừa mới đứng

vững, một chân của Thẩm Dũng lại bị trúng một cước của lão đạo.



Lão đạo ha ha vừa cười vừa thu lại thế, một tay ngăn trở cước chân phải của Thẩm Dũng, chân thuận tiện lùi về sau tránh đi đòn tấn công.



Hai chân của Thẩm Dũng, một đá vào hòn đá giả, một bị lão đạo bắt lấy, chỉ

cần lão đạo buông tay sẽ ngã ngửa mặt lên trời. Thẩm Dũng cảm thấy có

chút không cam lòng, vừa quay trở về hình dạng ban đầu liền chạy đến ôm

lấy cổ lão đạo từ phía sau.



Lão đạo đi phía trước buông lỏng

nghiêng người, Thẩm Dũng nhân cơ hội điều tức lại hơi thở, hai tay đưa

ra sau lưng, chống lấy thân thể, chân còn lại phi ra đạp lão đạo một

cái.



Lão đạo cúi người, cho nên đầu gối không thẳng, một cước

lần này của Thẩm Dũng, lão đầu cũng không có cách nào tránh khỏi, không

thể làm gì khác hơn là dùng hai tay ngăn cản, Thẩm Dũng nhân cơ hội xoay người phi đến, ra quyền liên tiếp.



Lão đầu vội vàng né tránh, cười ha ha: “Tiểu hỗn đản, ngươi thế nào lại biết chiêu Bất Án Quyền Phổ?”



“Ta cũng không phải đầu gỗ!” Thẩm Dũng xoay người lại đánh một quyền, nói:

“Quyền phổ thì có cái gì hay? Ta không ngu ngốc như vậy!”



“Cơ

linh tốt, có điều là quyền phổ này vẫn chưa hữu dụng!” Lão đầu cười sau

đó vừa lùi, nghiêng người thoáng cái đã không thấy thân ảnh.
đến điều Thẩm Dũng vừa nói, chính xác… Đây là một đầu mối quan trọng,

cho nên quay sang nói với Thẩm Kiệt, “Lập tức dẫn người, đi đến các cửa

hàng trang sức vàng bạc, nhìn xem vài ngày nay có người đem ngân tỏa

hoặc những vòng trang sức của hài tử đến hay không! Phải kiểm tra tỉ mỉ, nếu như không thấy, lại đi đến các cửa hàng khác tìm!”



“Tuân lệnh!” Thẩm Kiệt xoay người đi, không quên nói, “Lão gia, lát nữa Thiếu phu nhân nấu cơm xong…”



“Được rồi, sẽ sai người đưa đến cho ngươi.” Thẩm Nhất Bác bất đắc dĩ, Thẩm

Kiệt trước đây phá án đều chỉ cần vài chiếc bánh màn thầu khô, bây giờ

đã bị Phương Nhất Chước nuôi thành quen.



Thẩm Kiệt đi khỏi,

trong viện chỉ còn lại có Thẩm Dũng cùng Thẩm Nhất Bác, hai cha con đứng cách nhau xa, cũng không nói lời nào.



Thẩm Nhất Bác ngẩng đầu

cẩn thận quan sát Thẩm Dũng một chút, có chút không ngờ… Là lâu không

gặp hay là chính mình lâu lắm không nhìn kỹ hắn? Cảm thấy vóc dáng Thẩm

Dũng tựa hồ cao lên không ít, người cũng xốc vác lên nhiều.



Lúc này, bên trong phòng bếp đã truyền ra hương vị của thức ăn.



Phương Nhất Chước nghĩ nha dịch trong phủ khẳng định đều đều bận rộn phá án,

chưa kịp ăn gì, cho nên cố ý làm nhiều để mọi người có thể ăn no, có ăn

no mới có sức phá ăn.



Đầu tiên, nàng làm lá sen bọc bánh bao

nhân thịt, đem lá sen rửa sạch, chân giò sau khi hầm chín, dùng dao lọc

lấy thịt, cắt miếng, cho vào trong lá sen đặt lên nồi cách thuỷ. Rồi

nhào bột để làm bánh bao.



Trong viện, Thẩm Nhất Bác bị hương

thơm khiến cho chịu không nổi, liền nói với Thẩm Dũng, “Ừ… Ta đi xem thi thể mới được khiêng tới.”



“Là thi thể của hai nha đầu hơn mười tuổi sao?” Thẩm Dũng hỏi.



Thẩm Nhất Bác gật đầu, đi được một chút, quay đầu lại hỏi Thẩm Dũng, “Ngươi có đi không?”



Thẩm Dũng có chút bất ngờ nhìn Thẩm Nhất Bác, lập tức gật đầu, chạy tới,

theo Thẩm Nhất Bác cùng đi đến phòng khám nghiệm tử thi. Khi đi đến cửa

viện, Thẩm Dũng quay đầu lại, chỉ thấy Phương Nhất Chước đang ghé vào

cửa sổ cười tủm tỉm, nắm tay hướng về phía hắn.



Thẩm Dũng lắc lắc đầu, nhịn không được cười khẽ.



Rất nhanh, bánh bao được rồi, thịt cũng chín tới.



Phương Nhất Chước liền gọi Liên Nhi cùng Tiểu Thạch tới, phân công cho cho hai tiểu nha đầu, một người đem bánh bao trong nồi lấy ra, một người đem

thịt, trứng và hành thái nhét vào giữa bánh, sau khi làm xong, liền đem

ra bên ngoài cho mọi người.



Bọn nha dịch rốt cục cũng có cái ăn, sau khi ăn một miếng, vui mừng cảm động chỉ thiếu chưa tung hô Thiếu phu nhân muôn năm.



Sau đó, Phương Nhất Chước còn làm bánh đậu, mỳ thịt bò trứng, bánh màn thầu bí đỏ, cơm trứng thịt khô, miến trứng gà, bánh đậu đỏ đậu xanh.



Mọi người được ăn no căng, còn có thể tùy thân mang theo, Phương Nhất Chước để Liên Nhi cùng Tiểu Thạch, dùng lá sen bao lại cho mỗi nha dịch mang

theo một phần bên người, lúc đói bụng có thể ăn.







Thẩm Nhất Bác ngồi ở trong sân ăn bánh, vừa chỉ chỉ phòng khám nghiệm tử thi, vừa hỏi Thẩm Dũng, “Xem qua thi thể chưa?”



Thẩm Dũng lắc đầu.



Thẩm Nhất Bác cắn một miếng bánh đậu, nói: “Chính mình vào xem đi, tôn kính

một chút, lát nữa đi ra nói với ta, xem có chỗ nào không bình thường.”



“Được.” Thẩm Dũng đi tới cửa, ở bên ngoài cánh cửa của phòng khám nghiệm tử thi cung kính vái một vái, sau đó nâng lên vạt áo, bước qua cánh cửa đi vào bên trong.