Phương Đại Trù

Chương 22 : Đậu trộn đậu cùng lão đạo sĩ

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Ăn xong ba bát bánh chẻo, thần thái Thẩm Dũng sáng láng lôi kéo Phương Nhất Chước đi xuống phố.



Phương Nhất Chước nhìn thắt lưng của Thẩm Dũng một chút, lại duỗi tay sờ sờ,

hỏi: “Tướng công, gần đây hình như so với trước ăn nhiều hơn đó.”



Thẩm Dũng cười tủm tỉm nhìn nàng, hỏi: “Có cần sờ một chút không?”



Khuôn mặt Phương Nhất Chước ửng đỏ, ánh mắt mang chút giận nhìn hắn, Thẩm

Dũng thu hồi lại bộ dạng vui đùa, duỗi tay sờ sờ thắt lưng, “Ừ, gần đây

đại khái luyện tập rất nhiều, thoáng cái lượng cơm ăn tăng lên không ít, nhưng thật ra lại không béo.”



Phương Nhất Chước gật đầu, nắm lấy cánh tay Thẩm Dũng vừa đi vừa hỏi: “Ngươi nói đi tìm bằng hữu để hỏi? Tìm ai?”



“Ừ… Ba nơi có thể hỏi được tin tức nhất là: sòng bạc, phiêu hương viện và

rạp hát.” Thẩm Dũng nói xong, chỉ thấy sắc mặt Phương Nhất Chước không

được tốt, lập tức nói: “Vậy đi rạp hát đi.”



Phương Nhất Chước

cảm thấy còn có thể chấp nhận một chút, liền gật đầu, theo Thẩm Dũng

cùng đi đến rạp hát Cát Tường ở chợ Nam Nhai.



“Bên trong rạp hát sẽ có người biết chuyện sao?” Phương Nhất Chước hiếu kỳ hỏi: “Chẳng lẽ bọn buôn người còn muốn đi nghe hát?”



Thẩm Dũng nắm ngón tay nàng trong lòng bàn tay, nói: “Mặc kệ, dù sao chăng

nữa số người ở đó cũng lớn, chuyện trời Nam biển Bắc đều biết rất nhiều, hơn nữa mỗi gánh hát đều lưu động… Hai ba ngày lại đổi một chỗ khác,

bọn họ đều là những người trải đời hơn chúng ta nhiều.”



“Gánh

hát là thay phiên sao?” Phương Nhất Chước dường như bất ngờ: “Biểu diễn

trong rạp hát Cát Tường, không phải là người của rạp hát nuôi sao?”



“Làm sao có thể.” Thẩm Dũng cười nói, “Tài năng cả đời của một người sao có

thể chỉ xướng vài đoạn kịch chứ? Hơn nữa, nếu chỉ nhìn ở một góc, con

người trong một đoạn thời gian sẽ nhàm chán. Cho nên nói gánh hát phần

lớn đều chỉ biết một hai khúc nhạc, sau đó đi tới đi lui giữa các châu

huyện để biểu diễn, một năm sau nghiên cứu được khúc hát mới thì lại đi

lại từ đầu… Như vậy mọi người mới cảm thấy mới mẻ, gánh hát cũng có thể

kiếm được nhiều tiền.”



“À.” Phương Nhất Chước gật đầu, “Thì ra là như vậy.”



“Nha đầu, ngươi có biết hát hay không?” Thẩm Dũng đột nhiên nghĩ tới, hỏi

Phương Nhất Chước, “Mẹ ngươi ít nhiều cũng sẽ biết ca chứ?”



“Ừ.” Phương Nhất Chước cũng không lưu tâm, gật đầu, “Mẹ ta hát khúc Côn Sơn

rất hay, ta cũng biết vài câu… Vị hôn phu ngồi ở phòng tân hôn, thiếu nữ đẹp phủ khăn hồng. Nhẹn nhàng vén khăn mỏng, tranh hoa điểu tú song

song.” Nói xong, liền bắt đầu cất lên một điệu hát dân gian.



Thẩm Dũng bật cười, “Tiểu cô nương như ngươi, thanh âm non nớt thế sao lại xướng vai một lão bà?”



Phương Nhất Chước cười cười, “Ừ… Không biết, mẹ ta thích xướng vai lão bà như

vậy, nói là ca cơ xinh đẹp nhiều ít đều có chút ngốc ngếch.”



Thẩm Dũng nghe nàng nói bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, hỏi: “Tại sao ngươi

không theo mẹ ngươi học hát nhiều một chút? Nữ tử học xướng khúc so với

học nấu ăn vẫn dễ dàng hơn đi?”



Phương Nhất Chước lắc đầu, “Ừ…

Mẹ ta kể, trong cuộc sống khổ nhất chính là hai loại người, một người là câu lan hí viên (diễn kịch), còn một là ca xướng trong thanh lâu, khổ

cực không nói, còn bị người ta khinh rẻ, đặc biệt là nữ tử, nhục nhã vô

cùng. Nữ tử xấu xí một chút số mệnh vẫn còn tốt hơn.”



Thẩm Dũng nghe xong, đưa tay sờ sờ đầu Phương Nhất Chước.



“A… Tóc rối!” Phương Nhất Chước vội vàng đưa tay bảo vệ tóc, cẩn thận đem trâm cài cắm lại.



Thẩm Dũng cười xấu xa, “Ngươi không phải nói nữ tử xấu một chút mệnh sẽ tốt hơn sao, thế nào còn để ý vẻ ngoài như thế?”



Phương Nhất Chước liếc mắt nhìn hắn một cái, làm ra vẻ hung hăng.



Thẩm Dũng lại bày ra bộ mặt cười cười cho nàng xem.



Tới cửa rạp hát Cát Tường, chợt nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nhạc

cổ, còn có tiếng trầm trồ khen ngợi, xem ra là có gánh hát đang xướng

khúc.



“Nghe không giống như là từ khúc (ca khúc có lời), dường

như là tiếng trống đánh.” Phương Nhất Chước nắm lấy tay Thẩm Dũng đi vào cửa, liền có người ra tiếp đón, là tiểu nhị của rạp hát: “Ai u, đây
Phương Nhất Chước trước tiên đem đậu tách ra,

thả tất cả vào một bình nhỏ, đổ đầy nước, sau đó nói với Thẩm Dũng,

“Tướng công, rửa đậu.”



“Rửa thế nào?” Thẩm Dũng tiến lại gần hỏi.



Phương Nhất Chước nhìn đậu trong nước một chút, lấy ra một cây gậy gỗ đưa cho

Thẩm Dũng, nói: “Niện thật mạnh, cho đến khi vừa mềm vừa nát là được.”



“À!” Thẩm Dũng dựa theo lời Phương Nhất Chước nói, đem bình đặt xuống đất, cầm lấy gậy gỗ hung hăng giã, vừa trộn vừa giã.



Một bên, Phương Nhất Chước đặt chảo dầu, nấu thức ăn khác.



Đậu này rất cứng, thế nhưng được ngâm trong nước, hơn nữa cũng được Thẩm

Dũng giã nện cật lực một hồi, cuối cùng vỏ cũng tróc ra, nước từ trong

suốt biến thành màu phấn.



“Nương tử, thế nào?” Thẩm Dũng hỏi.



Phương Nhất Chước ngồi xổm xuống, đưa tay thò vào bên trong bình vớt một ít

đậu ra nhìn, gật đầu: “Không sai biệt lắm, đem nước đổ ra một chậu nhỏ,

sau đó bã đậu cũng bỏ ra một chậu khác.”



“Được!” Thẩm Dũng làm theo, lại thấy Phương Nhất Chước đem gà đất cùng cá trích đặt vào trong cùng một nồi bắt đầu ninh.



Thẩm Dũng kinh ngạc: “Nương tử, gà và cá có thể nấu cùng nhau sao?”



Phương Nhất Chước hơi nhớn mi, “Không hiểu đi? Cái này gọi là thịt cá phiêu

hương.” Vừa nói vừa múc lấy một ít đậu đã giã nát bỏ vào trong nồi cùng

nhau đun.



Không bao lâu, hương vị toả ra, thực sự rất đặc biệt.



Sau đó, Phương Nhất Chước bắt đầu nấu cơm.



Rồi tiếp tục làm các món khác, tổng cộng là tám món bốn mặn bốn chay, bốn

lạnh bốn nhiệt. Lần lượt là: Đậu chua cay trộn nấm Kim Khâu, tỏi giã

vừng ngũ vị hương, rượu hoa điêu phù dung trộn thịt gà, cánh gà rán, rau cần hạt điều xào tôm bóc vỏ, xương sườn xào ngó sen mật ong, bí đỏ đậu

phụ cuốn, xương hầm măng. Các món ăn đều nấu xong, Phương Nhất Chước

cũng không biết từ chỗ nào lấy ra một cái mâm lớn, đặt lồng hấp lên

trên. Nàng đem canh gà cá và đậu ra, đặt ở chính giữa, sau đó đặt tám

món ăn ở xung quanh, hợp lại thành một món lớn. Cuối cùng đem đậu múc

ra, phủ lên bên trên, sau đó đưa cho Thẩm Dũng cho lên bếp chưng.



Nửa canh giờ sau, Thẩm Dũng thấy mùi thơm lạ lùng nức mũi, loại hương vị này, hắn cho tới bây giờ chưa từng được ngửi qua.



Phương Nhất Chước thấy đã được, liền cắt một chén hành thái lớn, đi tới bên

bếp, mở nắp nồi thả vào… Đảo một vòng, sau đó cười với Thẩm Dũng, “Tướng công, nếm thử đi, đậu đậu đấu tiên, đậu đả đậu!”(tên món ăn =.=)



“Ha hả… Tới vừa đúng lúc!”



Lúc này, từ bên ngoài phòng bếp, lão đạo sĩ cười cười đi đến, tiến đến chỗ lồng hấp ngửi ngửi, tấm tắc khen hai tiếng.



Phương Nhất Chước đưa qua một đôi đũa cho hắn, “Lão gia tử, nếm thử?”



“Chậm đã chậm đã.” Lão đạo khoát khoát tay, nói: “Có qua có lại mới toại lòng nhau, ta trước tiên tặng lễ, mới có thể yên tâm thoải mái ăn!” Nói rồi, từ trong ngực móc ra một món đồ, đưa cho Thẩm Dũng.



Thẩm Dũng

tiếp nhận vừa nhìn… Chỉ thấy là một vòng bạc bách toả, còn rất mới, bốn

phía là hoa hình tròn, mặt trái Cửu Hoa Sơn, chính diện là bốn chữ lớn

—— bình an hỉ nhạc.



“Đây là vòng bách toả* cho hài tử mà?” Phương Nhất Chước tiến lại gần nhìn.



Thẩm Dũng thu lại nét cười, nói: “Lão gia tử là cố tình nha, chúng ta đang chuẩn bị sinh một hài tử.”



Nói xong mặt Phương Nhất Chước đỏ ửng, lại nghe lão đầu nói, “Cái này cũng không phải cho hai ngươi.”



“Vậy ngươi tặng ta làm cái gì?” Thẩm Dũng không giải thích được.



Lão đạo hắc hắc cười, duỗi tay lấy từ trong nồi ra một miếng thịt gà nhét

vào miệng, vẻ mặt khen ngon, nói: “Bách tỏa này, có thể liên quan đến vụ án mạng người.”



*Vòng bách toả: Thường là vòng bạc hay vòng

ngọc, cho trẻ con đeo để cầu bình an và may mắn, vòng này thường có dạng hình chiếc khoá nên thường có các loại: trường mệnh toả (khoá sống

lâu), tiêu tai toả (khoá trừ tai kiếp)…