Phương Đại Trù

Chương 21 : Bánh chẻo nhất phẩm cùng mua vòng tay

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Từ khi bái sư phụ, Thẩm Dũng bắt đầu trở nên bận rộn.



Mỗi sáng sau khi ăn điểm tâm Phương Nhất Chước làm, Thẩm Dũng sẽ chạy tới

tàng thư các của Thương Mãn Vân đọc sách. Một ngày đêm hai trăm quyển,

đọc như vậy thật giống đi đánh trận.



Phương Nhất Chước ngồi một bên chọn sách cho Thẩm Dũng, Thẩm Dũng lật từng trang sách, ban đầu khó khăn như nuốt cả một quả táo.



Phương Nhất Chước hỏi hắn hôm nay xem sách gì, hắn chỉ có thể nói ra một cái tên sách có ấn tượng đặc biệt.



Thế nhưng dần dần, Thẩm Dũng dường như đã thích ứng, những câu từ trong

sách cũng bắt đầu khiến hắn cảm thấy hứng thú, vừa đọc hắn còn vừa suy

xét xem trong sách viết gì.



Phương Nhất Chước lúc nào cùng ở bên cạnh Thẩm Dũng, ngoại trừ những khi nàng phải nấu cơm hay khi Thẩm Dũng phải đọc sách, luyện công.



Thẩm Dũng không muốn nàng thức đêm

làm bữa ăn khuya mà ngày thứ hai còn phải dậy sớm, thà rằng buổi tối bị

đói, cũng bắt ép Phương Nhất Chước đi ngủ sớm.



Có điều là nửa

tháng qua đi, Phương Nhất Chước phát hiện ra Thẩm Dũng gầy đi một vòng,

tuy cơ thể trở nên cứng rắn không ít, nhưng nàng vẫn đau lòng. Vì vậy,

nàng mỗi ngày ngủ thẳng đến khi nửa đêm thì tỉnh lại, nấu thức ăn cho

Thẩm Dũng.



Mạc Đông Đông cũng cùng học võ công với Thẩm Dũng,

ban đầu hắn không nghĩ Thẩm Dũng có thế lợi hại lên được, thế nhưng trải qua luyện tập vài ngày, Đông Đông đã mệt mỏi không chịu nổi, không khỏi âm thầm tán thán, Thẩm Dũng đối xử với chính bản thân hắn cũng thật độc ác!



Mạc Phàm Đường đối với việc Thẩm Dũng thông minh lại có thể chịu khổ vô cùng thoả mãn, thường xuyên quạt cây quạt hỏi Mạc Đông

Đông, “Này, ngươi có biết làm sao khi nhìn một người có thể biết hắn có

tiền đồ hay không?”



Mạc Đông Đông lắc đầu.



“Cứ nhìn xem

hắn có chịu để cho bản thân mình cực khổ hay không!” Mạc Phàm Đường

cười, “Ăn khổ sống khổ mới là người trên kẻ khác, lời này ai cũng có thể nói, nhưng không phải ai cũng có thể làm!”



Mạc Đông Đông nhăn mặt nhăn mũi, vẻ mặt cầu xin hỏi: “Ý sư phụ nói con không có tiền đồ?”



Mạc Phàm Đường cười ha ha, “Ai vô duyên vô cớ tự nguyện đi chịu khổ chứ? Đương nhiên là có sở cầu!”



“Vậy tiểu lưu manh Thẩm Dũng cầu gì?” Mạc Đông Đông hiếu kỳ hỏi.



“Hắc hắc…” Mạc Phàm Đường chỉ cười, đưa mắt nhìn Phương Nhất Chước đang ở một bên bồi Thẩm Dũng luyện công. …



Những ngày bận rộn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua ba tháng.



Thẩm Dũng nhìn hai nghìn quyển sách đã đọc xong, công phu cũng đã luyện được nền móng căn bản, còn học được ba bộ quyền, thân thể rắn chắc lên không ít, cả người thoạt nhìn tinh thần sáng láng.



Hôm nay, Thương

Mãn Vân nói với Thẩm Dũng: “Những sách cơ bản đã xem xong rồi, ngươi

trước tiên nghỉ ngơi hai ngày, sau đó lại đến đây, chúng ta bắt đầu bước thứ hai.”



Thẩm Dũng vội vàng gật đầu, thời gian này hắn không

thường xuyên về nhà, lúc này cũng nên cùng Phương Nhất Chước trở về ít

hôm, nghỉ ngơi một chút cho tốt.



Sau khi đi ra khỏi chỗ của Thương Mãn Vân, thừa dịp trời còn sớm, Thẩm Dũng dẫn Phương Nhất Chước đi chợ.



Hắn đã tiết kiệm hai tháng tiền tiêu vặt, dự định mua một chiếc vòng tay cho Phương Nhất Chước.



Phương Nhất Chước nghe xong tự nhiên là rất vui vẻ, kéo cánh tay Thẩm Dũng

cùng tiến đến chợ, vừa đi vừa hỏi: “Tướng công, buổi trưa muốn ăn cái

gì?”



“Ăn bánh chẻo đi?” Thẩm Dũng vui vẻ, “Ta đột nhiên muốn ăn bánh chẻo.”



“Bánh chẻo sao?” Phương Nhất Chước cười, “Sở trường của ta chính là bánh chẻo nhất phẩm!”



“Nhất phẩm sao?” Thẩm Dũng hiếu kỳ, hỏi: “Nhất phẩm quan to ăn bánh chẻo?”



“Ừ…” Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút: “Bánh chèo nhất phẩm này hay là bánh chẻo đầu đàn!”


“Đã xảy ra chuyện gì?” Phương Nhất Chước hỏi một lão hán đang đứng xem náo nhiệt.



“Đúng là làm bậy, gần đây Đông Hạng phủ bắt đầu thất lạc hài tử!”



“Thất lạc hài tử?” Phương Nhất Chước nhíu mày, “Bao nhiêu a?”



“Sáu bảy tuổi, chừng mười tuổi cũng có.” Lão hán lắc đầu, nói: “Chưa đến ba

tháng, đã thất lạc năm sáu đứa trẻ, nha môn đang bắt đầu truy tìm.”



“Nương tử, đi thôi.” Thẩm Dũng kéo Phương Nhất Chước, vừa đi vào bên trong vừa thấp giọng nói: “Hai ngày trước nghe Thẩm Kiệt kể lại, có người nói vài châu huyện quanh đây đều có hài tử mất tích, án này đã kinh động đến

trong cung.”



Phương Nhất Chước theo Thẩm Dũng vào nhà, hai người đi đến trước thư phòng thấy Thẩm Nhất Bác. Trên bàn là một đống hồ sơ

lớn, Thẩm Kiệt, sư gia còn có nhiều nha dịch bộ khoái khác đều mang sắc

mặt nghiêm trọng.



Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng không dám quấy rầy, trước tiên đi đến chỗ Thẩm phu nhân thăm hỏi, rồi lại đến phòng bếp nấu ăn.



Thẩm Dũng gần đây thân thể luyện đã cứng rắn lên không ít, khí lực cũng lớn, liền nhận giúp đỡ Phương Nhất Chước nhào bánh.



Phương Nhất Chước vừa chuẩn bị nhân bánh vừa nói: “Tướng công, ngươi nói, trộm này có phải là hiệp khách cướp của người giàu chia cho người nghèo,

cũng có thể là người thực sự khốn cùng sống không nổi nữa bí quá hoá

liều, rất nhiều nguyên nhân tình hữu khả nguyên*, chỉ duy có là kẻ lừa

đảo, thật ghê tởm.” *



Tình hữu khả nguyên: về tình có thể tha thứ.



“Không thể như vậy.” Thẩm Dũng đem khối bột mì nhào lại nhào, nói: “Hài tử sáu bảy tuổi cũng không nhỏ, bị bắt cóc tất nhiên có thể nhớ rõ tên mình,

tên cha mẹ, sinh ly tử biệt, người này đúng là không phải người.”



“Ừ.” Phương Nhất Chước gật đầu, bắt đầu làm bánh chẻo….



“Ai nha.” Phương Nhất Chước đột nhiên thốt lên: “Đông Đông cũng tầm sáu bảy tuổi không sai biệt lắm? Cũng là một hài tử dễ thương, không có việc gì thường xuyên trốn sư phụ đi chơi, hắn có thể bị bắt cóc không.”



“A…” Thẩm Dũng thẳng lắc đầu, nói, “Tiểu bá vương như vậy ai có thể bắt cóc

hắn? Bị hắn lừa gạt mới đúng!” Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, cũng cười.



Hai người cầm bánh chẻo vừa làm được, Thẩm Dũng vừa ăn vừa khen, “Thật ngon!”



Nhìn Phương Nhất Chước kéo tay áo, vòng tay hoa mai vàng nổi bật trên cánh

tay trắng, Thẩm Dũng tâm ngứa ngáy, liền tiến tới gần: “Nương tử, hôn

một cái được không?”



Phương Nhất Chước mặt đỏ hồng dùng bánh chẻo chặn lại miệng của hắn.



Đang cười đùa, chợt nghe bên ngoài có tiếng động lớn xôn xao.



“Làm sao vậy?” Thẩm Dũng hiếu kỳ, cùng Phương Nhất Chước đi tới cửa viện

nhìn, chỉ thấy một người nha dịch chạy về phía thư phòng của Thẩm Nhất

Bác, trong miệng la lớn: “Lão gia lão gia, khó lường, lại vừa biến mất

hai hài tử, đều là nữ oa, mười ba tuổi!”



“Mười ba tuổi cũng bắt sao?” Phương Nhất Chước mở to hai mắt, nói: “Vậy không phải chỉ có hài tử, bọn họ là bắt người đi!” T



hẩm Dũng suy nghĩ một chút, vội vàng cắn vài miếng, ăn đến nghẹn họng, phải đưa tay đấm ngực. “Từ từ ăn, gấp cái gì?”



Phương Nhất Chước vuốt vuốt lưng cho hắn. “Ăn xong rồi, chúng ta xuất môn tìm

người hỏi một chút.” Thẩm Dũng nói, “Không chừng có thể hỏi ra chút đầu

mối.”



“Hỏi ai?” Phương Nhất Chước không hiểu “Ai, ngươi đã

quên?” Thẩm Dũng cười, “Ta trước đây hồ bằng cẩu hữu không ít, loại lừa

gạt hài tử thủ đoạn này, người không nhiều không thể làm được! Không có

tường nào gió không lọt qua được!”



Phương Nhất Chước liên tục gật đầu, “Có lý!” Rồi kéo Thẩm Dũng xuất môn, lại nghe thấy Thẩm Dũng nói, “Chờ một chút.”



“Làm sao?” Phương Nhất Chước quay đầu lại nhìn hắn. Thẩm Dũng đứng ở chỗ suy nghĩ một chút, nói: “Đợi ta ăn thêm ba bát bánh chẻo nữa rồi chúng ta

đi!” Nói xong, liền quay trở lại phòng bếp.