Phương Đại Trù

Chương 25 : Cây nho thỏ cùng Tiểu Kết Ba

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Ăn xong điểm tâm, Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước theo Thẩm Nhất Bác, Thẩm Kiệt cùng với ba nha dịch nữa xuất môn, đi tìm Tiểu Kết Ba kia.



Đặc điểm của người này tương đối rõ ràng,

chưởng quỹ hiệu cầm đồ còn nói nghe giọng hẳn là một người địa phương,

bởi vậy Thẩm Kiệt cho bọn nha dịch đi dò hỏi, có một người tên Tiểu Kết

Ba như vậy hay không.



Không lâu sau, bọn nha dịch đã trở lại,

đúng là đã hỏi được, có người nói ở đầu thôn trong thành bắc, có một

người tên Tiểu Kết Ba, cha mẹ đều đã mất, bản thân tự dựng một ngôi nhà

nhỏ lợp bằng cỏ để ở, thích trộm vặt, tính nết cũng bướng bỉnh. Có điều

bởi vì thân thế hắn đáng thương lại không chốn nương tựa, bởi vậy người

trong thôn đều không tính toán với hắn. Hắn thường tới Đông Hạng phủ để

làm thuê vài việc vặt, nuôi sống chính mình.



Thẩm Nhất Bác nghe

thế khẽ nhíu mày, hỏi: “Một hài tử đáng thương như thế, sao lại liên

quan đến án lừa bán hài tử này? Hơn nữa hắn là người địa phương, có thể

đi đến những châu huyện lân cận để gây án không?”



“Có thể là

cuộc sống cùng đường phải làm để lấy kế sinh nhai? Hoặc là bị người khác lợi dụng?” Thẩm Kiệt hỏi, “Bằng không, chúng ta đi tìm hắn?”



Thẩm Nhất Bác gật đầu, mang theo mọi người đi đến thôn ở bắc thành có tên

gọi là thôn Vương Cương, thôn kia chỉ có khoảng trăm hộ cư dân, tương

đối hẻo lánh. Thôn Vương Cương phía nam là hồ Vấn Kết, ở nơi đó thôn dân một nửa trồng trọt một nửa đánh cá, cũng có một số dùng cho sinh hoạt.



Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng dưới sự hướng dẫn của Thẩm Nhất Bác đi vào

thôn Vương Cương, vừa vào thôn, liền thấy ở giữa đồng một tiểu hài tử

béo béo đen đen, đưa tay chỉ vào bọn họ kêu, “Cha mau nhìn, trên hông

đeo đao, quan gia tới rồi!”



Cha của hài tử kia đang cùng hắn trồng trọt vội vàng che cái miệng của hắn.



Thẩm Dũng khẽ nhíu mày, chỉ thấy hai bên trái phải vài một tiểu hài tử cũng

đều chạy đi, trong miệng hô: “Quan gia tới, quan gia tới!”



“Còn chưa có tra xét, đã bị lộ ra thân phận.” Thẩm Nhất Bác nhíu mày.



“Tiểu hài tử hầu hết đều như vậy.” Thẩm Kiệt cũng có chút bất đắc dĩ lắc đầu, “Thấy quan binh liền sợ hãi.”



“Ta lại cảm thấy như là canh gác mới đúng.” Thẩm Dũng đột nhiên mở miệng.



Thẩm Nhất Bác cùng Thẩm Kiệt đều sửng sốt, không giải thích được xoay mặt nhìn hắn.



“Tướng công, canh gác cái gì cơ?” Phương Nhất Chước hỏi Thẩm Dũng.



“À…” Thẩm Dũng có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi, nói: “Khi ta còn bé cũng hay

sử dụng chiêu này, tìm mấy người thư đồng đứng ở trước cửa, thấy cha

tới, thư đồng liền chạy vào bên trong, vừa chạy vừa la một cái ám hiệu

gì đó.”



Thẩm Nhất Bác có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Thẩm

Dũng, tự nói: thảo nào đám thư đồng kia trong viện Thẩm Dũng luôn luôn

thét to loạn xạ, đều không phải trời mưa hay nổi gió, mà là ra ám hiệu

cho bên trong, uổng bản thân làm tri phủ nhiều năm như vậy, cư nhiên lại bị một tiểu tử qua mặt mà không hay biết gì.



Thẩm Kiệt bắt được một

tiểu hài tử đi ngang qua, hỏi hắn: “Này, hỏi ngươi một chuyện, thôn này

có một người tên Tiểu Kết Ba không?”



Tiểu hài tử mở to đôi mắt, đảo loạn, đánh giá đám người Thẩm Kiệt, Thẩm Nhất Bác.



“Một người tên Tiểu Kết Ba, tầm mười lăm mười sáu tuổi.” Thẩm Kiệt nói.



“Không…” Tiểu tử kia lắc đầu, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Không biết.”
gia tới.”



“Ừ, lời này có chỗ nào sai sao?” Phương Nhất Chước không giải thích được.



“Người đeo đao ai nói nhất định là người của quan phủ?” Thẩm Dũng hỏi lại.



“Ừ…” Phương Nhất Chước sờ sờ cằm, gật đầu: “Đúng vậy tướng công, nếu như là

người xấu tới, mà những hài tử kia lại hô quan gia tới, thì những kẻ kia cũng sẽ thu liễm một chút!”



“Cũng có thể như vậy!” Thẩm Dũng gật đầu, “Tiểu Kết Ba này cũng rất lanh lợi đi.”



“Tướng công thật thông minh.” Phương Nhất Chước cười tủm tỉm nói.



Thẩm Dũng theo ánh trăng, nhìn khuôn mặt của Phương Nhất Chước, mông mông

lung lông, liền cảm thấy bả vai nàng nơi hắn đang nắm cũng thật mềm mại, trong lòng buồn cười, nha đầu kia kỳ thực trên người cũng rất có da có

thịt, chẳng qua là khung xương nhỏ, cho nên thoạt nhìn vóc người cũng

nhỏ bé.



“Nương tử.” Thẩm Dũng ghé lại gọi một tiếng.



“Ừ?” Phương Nhất Chước nhìn hắn.



“Cho ta hôn một cái đi.” Thẩm Dũng nhỏ giọng nói thầm một câu.



Phương Nhất Chước đẩy hắn: “Có người.” Ý nhắc đám người Thẩm Kiệt cách đó không xa.



Thẩm Dũng nhăn mặt nhăn mũi, nói: “Thấy được thì làm sao? Ngươi là nương tử của ta, nương tử lại không được hôn sao?”



Phương Nhất Chước có chút ngượng ngùng, có điều là cũng không cự tuyệt, nghiêng đầu ghé nửa bên mặt về phía Thẩm Dũng.



“Không nên.” Thẩm Dũng nói, “Muốn hôn môi.”



Phương Nhất Chước mặt càng thêm đỏ, liếc hắn một cái.



Thẩm Dũng nhìn phía sau một chút, nói: “Ngươi sợ bị người thấy sao? Chúng ta lùi về phía sau một chút đi.”



Phương Nhất Chước không trả lời, Thẩm Dũng liền lôi kéo nàng về phía sau.



Đi vào bên trong vài bước, khi đã xác định đám người Thẩm Kiệt nhất định

nhìn không thấy, Thẩm Dũng mới ôm Phương Nhất Chước, ghé lại gần muốn

hôn môi.



Đúng vào thời điểm sắp chạm được vào môi ai đó… Đột nhiên nghe thấy trong trúc rừng “tất tất tác tác” một tiếng.



Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng đều sửng sốt.



Phương Nhất Chước vội vàng ôm lấy Thẩm Dũng, “Tướng công, âm thanh gì vậy?”



Thẩm Dũng cũng nhíu mày, tự nói: hay là trong rừng này có dã thú? Có điều

nghĩ lại thấy không đúng, đoán là thỏ rừng hay con gì đó.



“Tiếng gió thổi.” Thẩm Dũng vẫn không quên nụ hôn đang dở, hướng về phía

Phương Nhất Chước nói, “Đừng động…” Nói xong, lại muốn bắt đầu.



Ngay lúc muốn hôn tiếp, đột nhiên, trong rừng lại phát ra thanh âm “khanh khách”.



Giữa đêm tốt, thanh âm tới quỷ dị, làm cho người nghe lông tóc dựng đứng.



“Là cái gì nha?” Phương Nhất Chước cũng sợ.



“Khanh khách lộc cộc…” Lại một tiếng.



Thẩm Dũng đột nhiên nhẹ nhàng “A” một tiếng, nói, “Nương tử, ngươi nói thanh âm này có giống như là…”



Hai người liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời —— gà Lô Hoa đẻ trứng!