Phương Đại Trù

Chương 26 : Rượu tang châm* cùng tam sinh cửu

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


*Tang châm: là quả dâu. Ta để nguyên gốc hán việt cho hay.



Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng tỉ mỉ nghe xong, lập tức nhận ra âm thanh khanh khách lộc cộc kia chính là của một con gà mẹ.



Theo hướng phát ra âm thanh đi đến, Thẩm Dũng vạch ra bụi cây rậm, quả

nhiên, thấy bên trong rừng trúc, có một cái hố không nông không sâu, một con gà mái Lô Hoa đang ghé vào bên trong, chân bới bới đất, động tác

như muốn đẻ trứng.



Thẩm Dũng linh cơ khẽ động, duỗi tay ôm lấy gà mẹ, rồi sau đó kéo Phương Nhất Chước ra trốn ở sau một bụi cây, lẳng lặng chờ.



Không bao lâu sau, chợt nghe thấy trong rừng lại vang lên tiếng gọi cúc cúc,

một bóng người nhỏ gầy chạy ra, thì thầm trong miệng, “Đói. . . đói chết lão tử, Hoa Hoa, đẻ. . . trứng chưa?”



Hắn chạy tới gần, đến miệng cái hố liền ngồi xổm xuống, hình như là muốn duỗi tay tìm dưới bụng gà mái, xem có trứng hay không…



Thế nhưng vừa sờ, chợt nghe tiểu tử kia “Ai nha” một tiếng, gấp đến độ dựng đứng lên, “Hoa. . . Hoa?”



Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng đều cố nhịn cười, quả nhiên là Tiểu Kết Ba.



Lúc này, lão gà mái trên tay Thẩm Dũng liền khanh khách kêu lên.



“Hoa Hoa?” Người nọ dường như nghe thấy tiếng gà, thở phào nhẹ nhõm, chạy về phía Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước.



Thẩm Dũng nhẹ nhàng đem gà mái thả ra một bên, thấy người nọ đi tới gần, đột nhiên liền nhào ra: “Chạy chỗ nào!”



“A!” Người nọ cả kinh kêu lên, “Kia . . . anh hùng?”



Phương Nhất Chước vội vàng chạy ra bên ngoài hô lớn, “Bắt được rồi! Bắt được rồi!”



Rất nhanh, trong rừng đèn đuốc sáng rực lên, Thẩm Nhất Bác mang theo người

vộ vã chạy đến, thấy hai tay Thẩm Dũng đang nắm chặt lấy một niên thiếu

mười bốn mười lăm tuổi, thiếu niên kia liên tục giãy dụa, thì thầm trong miệng, “A. . . Hảo hán, hảo hán . . . tha mạng.”



“Ngươi là Tiểu Kết Ba?” Thẩm Kiệt hỏi.



“Sao. . . sao?” Tiểu Kết Ba nhìn Thẩm Kiệt một chút, hỏi: “Các ngươi. . . là ai?”



“Đây là tri phủ của Đông Hạng phủ Thẩm đại nhân.” Thẩm Kiệt nói, “Có chuyện muốn hỏi ngươi.”



“A?” Sắc mặt Tiểu Kết Ba trở nên trắng bệch, “Quan. . . Quan gia?”



Thẩm Kiệt giao hắn cho nha dịch, vỗ vỗ bụi trên người, lúc này, chợt nghe

thấy gà mái kia khanh khách một tiếng, Phương Nhất Chước đến gần sờ sờ,

lôi ra được một quả trứng.



“Ta…Của ta.” Tiểu Kết Ba vội vàng nói.



“Gà và trứng của ngươi.” Thẩm Kiệt phân phó nha dịch, “Mang theo thẩm vấn!”



Sau đó, bọn nha dịch giải Tiểu Kết Ba, dẫn theo lão gà mái, về nhà lá bên trong rừng trúc của hắn.



Thẩm Nhất Bác ngồi xuống băng ghế đá trong sân, Tiểu Kết Ba quỳ xuống đáp lời.



Thẩm Nhất Bác nhìn hắn một chút, rồi khoát khoát tay: “Đứng lên mà nói.”



Tiểu Kết Ba nhếch môi cười cười, đứng lên nói: “Hắc hắc, đại lão gia vẫn là. . . đại lão gia, anh. . . anh minh.”



“Thôi vuốt mông ngựa đi.” Thẩm Dũng trừng hắn, “Ngươi tại sao phải trốn đi?”



“Ta… ta cho rằng… có người đến đòi… đòi nợ.” Tiểu Kết Ba đáp lời.



“Thật không?” Thẩm Nhất Bác gật đầu, hỏi: “Tên gọi thật sự của ngươi là gì?”



“Triệu…Triệu Thụ.” Tiểu Kết Ba trả lời, “Mọi người … đều gọi là Tiểu. . . Tiểu Kết Ba*.”



*Kết ba: có nghĩa là nói lắp.



Thẩm Nhất Bác khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, hỏi: “Ngươi là người Đông Hạng phủ?”



“Vâng.” Tiểu Kết Ba gật đầu, vẫn nhìn quả trứng gà trong tay Phương Nhất Chước.



Thẩm Kiệt hỏi hắn, “Triệu Thụ, ngươi có đúng là đem ngân tỏa đến cửa hàng trang sức không?”



“. . . Không.” Tiểu Kết Ba lắc đầu.



Thẩm Nhất Bác sai nha dịch lục soát trên người hắn, lục tìm một lúc liền lấy được một biên lai cầm đồ, còn có mấy lượng bạc.



Thẩm Nhất Bác nhớn mi, hỏi: “Ở đâu có?”



“Nhặt…nhặt được.” Tiểu Kết Ba không chút hoang mang trả lời.



Thẩm Nhất Bác nhìn hắn một hồi, quay sang nói với nha dịch hai bên: “Đánh!”



Bọn nha dịch cầm gậy tới, dáng vẻ giống như sẽ đánh thật không nương tay.

Tiểu Kết Ba cũng chỉ là một tiểu lưu manh, mắt thấy sắp ăn đòn, cả kinh

vội vàng nói: “Đừng. . . đừng đánh.”


Thẩm Dũng cười: “Nếu ngươi có thể bắt được bọn buôn người kia, cho ngươi ăn no bụng!”



Tiểu Kết Ba hắc hắc cười, nói: “Ngươi. . . nói đó nha. . . sau này, ngươi lo. . . chuyện cơm ăn của ta.”



Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng liếc mắt nhìn nhau —— xem ra đường đã ăn hết rồi.



Tiểu Kết Ba đi.



Tất cả mọi người có chút khẩn trương, lẳng lặng ở trong rừng chờ.



Thế nhưng…



Tiểu Kết Ba không có từ trong phòng đi ra, hơn nữa cũng không có phát sinh

ám hiệu gì… Những kẻ khác cũng không thấy bóng dáng, nhưng đèn trong

phòng đột nhiên lại tắt.



Sau khi đèn tắt, xung quanh gian nhà liền trở thành một mảnh đen kịt.



Ở phía sau nhà có một mảnh rừng rậm, nếu có người từ trong nhà đi theo hướng đó ra, rất khó để có thể phát hiện ra.



Đợi một lúc lâu, vẫn không có động tĩnh gì, mấy người nha dịch phía sau khẩn trương, nói:



“Bằng không… đi xem thế nào?”



“Đúng vậy, hay là chúng ta đã trúng kế của tiểu tử kia?”







Mấy nha dịch khe khẽ nói nhỏ, trên đầu Thẩm Dũng lại đổ mồ hôi, hắn nhìn vẻ mặt của Thẩm Kiệt cùng Thẩm Nhất Bác ở một bên, chỉ thấy Thẩm Kiệt có

chút gấp gáp, thế nhưng Thẩm Nhất Bác lại rất bình tĩnh.



Phương Nhất Chước cũng nhìn thấy được Thẩm Dũng đang rất nôn nóng, liền hỏi hắn, “Tướng công?”



Thẩm Dũng xoay mặt nhìn nàng, nhỏ giọng hơi: “Nương tử…?”



Phương Nhất Chước không đợi hắn nói, liền từ bên hông lấy ra một túi rượu nhỏ, đưa cho hắn.



Thẩm Dũng có chút không hiểu, nhưng vẫn nhận lấy uống một ngụm, trong miệng

lại cảm giác thật ngon ngọt, vị rượu tươi mát, mang theo một chút hương

vị của tang châm.



“Rượu tang châm?” Thẩm Dũng hỏi.



“Ừ.”

Phương Nhất Chước gật đầu “Tang châm vị ngọt, ngọt dịu dàng, dư vị kéo

dài, có điều rượu tang châm tốt nhất thường có một chút vị chát nhàn

nhạt, một số người thích thêm mật vào để xóa đi vị chát đó, nhưng ta lại thích giữ lại.”



Thẩm Dũng nhìn chằm chằm Phương Nhất Chước hỏi: “Vì sao?”



“Cha ta dạy.” Phương Nhất Chước cười tủm tỉm nói, “Rượu tang châm có vị

chát, nếm thử ba đời cũng không quên được.” (Chỗ này nguyên văn hơi khó

hiểu, ta chém bừa nhé.)



Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, gật đầu.



“Tướng công, ngươi sở dĩ tin Tiểu Kết Ba, có đúng là vì cảm thấy hắn thời điểm đó có chút rất giống ngươi hay không?” Phương Nhất Chước hỏi.



Thẩm Dũng do dự một chút, lại gật đầu.



Phương Nhất Chước vỗ vỗ vai hắn, nói: “Ừ, ngươi tin hắn, ta cũng tin hắn, ngươi xem cha… Người cũng tin.”



Thẩm Dũng hơi sửng sốt.



Phương Nhất Chước cười tủm tỉm nói: “Tin thì đừng nghi, nghi thì đừng tin, tin người cũng giống như rượu tang châm này, bằng không chớ tin, nếu tin sẽ phải tin cả ba đời.”



Thanh âm Phương Nhất Chước nói cũng không

to lắm, thế nhưng mọi người phía sau đều có thể nghe được, bọn nha dịch

đều im lặng không nói gì nữa.



Qua một lúc lâu, đột nhiên, liền

thấy cửa phòng mở ra… Có ba người rón ra rón rén đi ra, đằng trước là

hai người rất cao, phía sau là một tiểu tử nhỏ gầy, vừa nhìn đã biết là

Tiểu Kết Ba.



Ba người chạy về hướng xa xa, mu bàn tay của Tiểu

Kết Ba để ở sau người, quay về hướng cánh rừng, nơi đám người Thẩm Dũng

đang đợi, lén lút ngoắc ngoắc.



Mọi người trong lòng vui vẻ, vội vàng đuổi theo.



Mấy nha dịch hai mặt nhìn nhau, có một nha dịch lớn tuổi, vỗ vỗ người bên

cạnh tuổi còn nhỏ, cười nói, “Thấy chưa? Tìm vợ, phải tìm một người như

vậy.”