Phương Đại Trù

Chương 28 : Bồ câu cách thủy lê trắng cùng sư tử Hà Đông

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Hai ngày nghỉ ngơi rất nhanh đi qua, Thẩm Dũng

mang theo Phương Nhất Chước trở về tiểu viện của Thương Mãn Vân, chuẩn

bị học bài.



Thương Mãn Vân thấy hai người đi vào, liền hắc hắc nở nụ cười.



“Làm sao vậy?” Thẩm Dũng không hiểu hỏi.



“Tiểu tử ngươi rất có tiền đồ a, ta đã nghe qua vụ án hài tử bị bắt cóc.”

Thương Mãn Vân vỗ vỗ vai Thẩm Dũng, nói: “Hảo tiểu tử, thông minh lắm.”



Thẩm Dũng mấp máy miệng, nhìn Phương Nhất Chước.



Nói thật ra, lần này có thể phá được án, xét đến cùng hẳn phải cảm tạ đạo

sĩ điên kia, chính bởi vì hắn ném cho một cái ngân tỏa, bọn họ mới tìm

được đầu mối là Tiểu Kết Ba, cuối cùng là phá án.



Chỉ là sau đó

hai người muốn đi tìm lão gia tử kia, nhưng tìm thế nào cũng không được, phỏng chừng cao nhân đều là đến đi như gió thế.



“Sư phụ.” Thẩm Dũng hỏi: “Hôm nay học cái gì?”



“Ừ.” Thương Mãn Vân gật đầu, nói: “Trước ngươi không phải đã đem sách trong tàng thư các xem qua một lần rồi sao?”



“Đúng vậy.”



“Lần này xem lần thứ hai.” Thương Mãn Vân ngắn gọn nói.



“Cái gì?” Thẩm Dũng mở to hai mắt nhìn hắn, hỏi: “Ta… đã xem qua một lần rồi.”



Lão gia tử cười cười, nói: “Tiểu tử, đọc sách trăm lần mới tự mình hiểu ra

được ý nghĩa, ngươi mới đọc một lần, đắc ý cái gì? Nhanh đi!”



Thẩm Dũng bất đắc dĩ thở dài, có chút oán giận, “Ngươi cũng không giảng bài, một mình ta xem sách rất chán.”



“Sợ chán?” Lão đầu trừng mắt, “Vậy ngươi đi đọc một mình đi, ta không cho nương tử của ngươi đến đó nữa.”



“Ai.” Thẩm Dũng vội vàng lôi kéo tay Phương Nhất Chước đi về phía tàng thư

các, tự nói: có Phương Nhất Chước ở bên cạnh, hắn đọc sách mệt mỏi còn

có thể trêu chọc nàng, nếu như chỉ có một mình hắn, mệt mỏi phiền chán

phỏng chừng cũng chỉ có thể ngây ngốc một mình.



Cả buổi sáng, Thẩm Dũng ở trong tàng thư các buồn bực đọc sách.



Phương Nhất Chước ngồi ở bên cạnh hắn, nâng cằm tựa vào bàn học ngủ gật.



Thẩm Dũng xem sách một hồi, xoay mặt nhìn Phương Nhất Chước, chỉ thấy trên

mặt nàng hồng nhuận. Thẩm Dũng khẽ cười cười, Phương Nhất Chước da đẹp,

sắc mặt cũng tốt, liền duỗi tay nhẹ nhàng chọc chọc lên má nàng.



Phương Nhất Chước đem khuôn mặt chôn vào tay, tiếp tục ngủ.



Thẩm Dũng cũng không chọc nàng nữa, có chút yêu thương nhìn nàng, tối hôm

qua Phương Nhất Chước chuẩn bị thức ăn cho đám tiểu hài tử đến quá nửa

đêm, chỉ được ngủ một chút trời đã sáng.



Thẳng đến trưa, Phương Nhất Chước vẫn không có ý tứ tỉnh dậy.



Thẩm Dũng lại gần nhìn một chút, hỏi: “Nương tử?”



“Ừ?” Phương Nhất Chước dường như có chút mơ hồ, vẫn đáp một tiếng.



“Mệt sao?” Thẩm Dũng hỏi.



“Ừ.” Phương Nhất Chước rầu rĩ nói thầm một tiếng.



Thẩm Dũng khẽ nhíu mày, duỗi tay sờ trán nàng, cả kinh: “Nương tử, sao lại nóng như vậy?”



Phương Nhất Chước cũng cảm thấy gân cốt toàn thân đau nhức, hình như là bị bệnh.



“Sư phụ!” Thẩm Dũng biết Thương Mãn Vân là lang trung, vội vàng chạy đi gọi người.



Không bao lâu sau, Thương Mãn Vân bị Thẩm Dũng lôi đến, ngồi xuống bắt mạch

cho Phương Nhất Chước, Thương Mãn Vân sờ sờ chòm râu, nói: “À, bệnh

thương hàn mà thôi, tối hôm qua có phải là cảm lạnh hay không? Mấy ngày

nay đoán chừng tương đối mệt.”



Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, đúng là đã nhiều ngày Phương Nhất Chước vẫn theo hắn bôn ba, đặc biệt tối

hôm qua còn ngồi xổm trong rừng trúc để bắt kẻ trộm, bản thân hắn khỏe

mạnh thì không nói làm gì, thế nhưng Phương Nhất Chước dù sao chỉ là một cô nương.



“Sư phụ.” Thẩm Dũng nói: “Hôm nay ta có thể không đọc sách được không?”



Thương Mãn Vân nhìn hắn một chút, nói: “Không có tiền đồ, chỉ vì nương tử ốm một chút mà tiền đồ cũng không quản sao?”



“Đúng vậy.” Thẩm Dũng trả lời đến thẳng thắn, “Tiền đồ có thể có, có thể không nhưng nương tử chỉ có một.”



Lão đầu ngẩn người, cười ha ha: “Ngụy biện, nếu ngươi là hoàng đế, sẽ là

một hôn quân chỉ để ý đến mỹ nhân không màng đến giang sơn.”



“Ta cũng không phải hoàng đế.” Thẩm Dũng liếc mắt, “Khi hoàng đế bị gọi là

hôn quân chỉ vì yêu thích một nữ nhân, ngay cả chuyện này cũng không thể danh chính ngôn thuận thì hoàng đế thật ủy khuất. Còn không bằng làm

thái giám.”



“Muốn chết?” Lão đầu gấp đến độ đem cây quạt đập vào hắn: “Đại bất kính, ngươi chán sống rồi sao?”



“Vậy sư phụ có thể để ta chăm sóc nương tử không?” Thẩm Dũng chơi xấu:

“Người không cho, ta sẽ hô những lời đại bất kính rồi nói là ngươi dạy.”



Thương Mãn Vân lại tức giận, có điều là cũng không có cách, đem cây quạt đuổi

hắn: “Được rồi được rồi, mau trở về đi, lúc nào lại đến?”



“Nương tử khỏi bệnh ta sẽ quay lại!” Thẩm Dũng cởi áo khoác đắp lên người

Phương Nhất Chước, hỏi lão đầu: “Viết cho ta một đơn thuốc đi.”



Thương Mãn Vân kê cho hắn một đơn thuốc, Thẩm Dũng cầm đơn thuốc, bế lấy Phương Nhất Chước, vội vã trở về nhà.



Tiểu Kết Ba vừa ăn xong cơm trưa, ở trong sân quét rác, thấy Thẩm Dũng ôm

Phương Nhất Chước trở về, cũng hoảng sợ, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Tiểu Kết Ba ở một bên nhìn, hỏi: “Hai ngươi, muốn tìm lang quân dạng gì nha? Ta giúp các ngươi lưu ý?”



“Tốt nhất.” Liên Nhi hùng hổ, vội vàng tranh nói, “Ta muốn người đọc sách,

phải đặc biệt đặc biệt học giỏi! Tốt nhất là trạng nguyên.”



“À.” Tiểu Kết Ba gật đầu, cảm thấy mình nhất định không phải dạng người như

thế, có điều hắn là để ý Tiểu Thạch, liền hỏi: “Vậy ngươi thì sao, Tiểu

Thạch?”



“Ừ…” Tiểu Thạch suy nghĩ một chút, nói: “Ta muốn một

người đặc biệt đặc biệt có thể kiếm nhiều tiền, có thể nuôi cha ta, còn

có thể xây cho Trường Nhạc am một cái miếu thật lớn!”



Tiểu Kết Ba nhíu mày —— một tòa miếu? Không biết là bao nhiêu bạc a?



Vì vậy, Tiểu Kết Ba cầm nửa chén canh bồ câu, đi ra ngoài cửa ngồi chồm hổm ăn, vừa ăn vừa thở dài.



Tiểu Thạch cùng Liên Nhi liếc mắt nhìn nhau, hỏi hắn, “Tiểu Kết Ba, còn ngươi? Ngươi muốn một nương tử như thế nào?”



Tiểu Kết Ba ngẩn người, hắn chăm chú nghĩ tới.



“Nhất định là một người giống như Thiếu phu nhân!” Liên Nhi cười tủm tỉm nói.



“Đúng vậy đúng vậy.” Tiểu Thạch cũng gật đầu, “Nhất định là thế.”



Tiểu Kết Ba sửng sốt một lúc lâu, giương mắt nhìn hai người, nói: “Ta. . . không thích. . . người như thiếu phu nhân. . . “



Nói còn chưa dứt lời, Tiểu Thạch đã nhét vào trong miệng hắn một viên đường, nói: “Vì sao? Như Thiếu phu nhân rất tốt mà!”



“Ta không phải nói Thiếu phu nhân không tốt, có điều, nàng rất có khả năng.” Tiểu Kết Ba nói thầm.



“Có khả năng không tốt sao?” Liên Nhi không giải thích được.



“‘Ừ… Ta thích một nha đầu cái gì cũng không biết.” Tiểu Kết Ba nói, “Ta có chiếu cố nàng, rời xa ta, nàng sẽ sống không nổi.”



Liên Nhi cùng Tiểu Thạch nghe xong ngẩn người, sau đó, che miệng cười chạy đi.



Tiểu Kết Ba mặt nhăn nhăn mũi, lẩm bẩm: “Chờ xem, không phải chỉ là một ngôi miếu thôi sao… Hừ!”



Phương Nhất Chước ngủ tận đến chạng vạng mới tỉnh lại, trên người nhẹ đi rất nhiều, đầu không nặng thắt lưng cũng không đau nữa.



Liên Nhi cùng Tiểu Thạch mang nước nóng đến, tắm rửa cho Phương Nhất Chước.



Thẩm Dũng thừa dịp lúc này, liền đem bồ câu đun nóng lại, khi chạy đến đã

thấy Phương Nhất Chước thay đổi xiêm y sạch sẽ, một thân nhẹ nhàng khoan khoái tựa ở trên giường. Nàng đã nghe Liên Nhi cùng Tiểu Thạch kể lại

sinh động việc Thẩm Dũng đi tửu lâu học nấu ăn, rồi trở về tự mình xuống bếp nấu bồ câu cách thủy lê trắng cho nàng, trong lòng chỉ cảm thấy

ngọt ngào.



Thẩm Dũng thấy Phương Nhất Chước nhìn hắn, có chút

ngượng ngùng, bưng canh bồ câu tiến lại gần, ngồi ở bên người nàng, dùng cái muôi đút cho nàng ăn.



Phương Nhất Chước ăn, khóe miệng cong cong, cười mãn nguyện.



“Không ngon sao?” Thẩm Dũng hỏi, “So với ngươi nấu còn kém xa.”



“Không.” Phương Nhất Chước lắc đầu, chăm chú nói: “Rất ngon, tướng công thật tốt.”



Thẩm Dũng sửng sốt một hồi, liền cảm thấy khớp xương toàn thân nhẹ bẫng đi,

nương tử nhà hắn thuận miệng nói một câu tướng công thật tốt, cũng khiến cho hắn vui vẻ ngay cả đầu ngón chân cũng thư thái hẳn lên!



Phương Nhất Chước ăn sạch canh bồ câu lê trắn, Thẩm Dũng hài lòng lau miệng cho nàng, rồi ngồi cạnh nói chuyện phiếm giải buồn.



Phương Nhất Chước hỏi: “Tướng công không đi luyện công sao?”



“Ta lát nữa luyện ở trong sân, đã phái Tiểu Kết Ba đến nói với Mạc sư phụ, ta chờ ngươi khỏi bệnh.”



“Ta đã tốt lắm rồi.” Phương Nhất Chước nói.



“A.” Thẩm Dũng bật cười, “Ngươi nói không tính, ta nói mới được.”



Phương Nhất Chước nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Vậy không phải làm lỡ ngươi?”



“Làm lỡ cái gì?” Thẩm Dũng cười tủm tỉm, “Ta cũng coi như có chút thời gian làm biếng.”



Phương Nhất Chước cũng cười, Thẩm Dũng đang suy nghĩ xem đêm nay có phải phân

giường hay không, Phương Nhất Chước gặp lạnh sẽ không tốt… Chợt nghe bên ngoài Tiểu Kết Ba ồn ào chạy vào: “Thiếu gia, thiếu gia!”



Thẩm Dũng thật muốn đánh hắn, Phương Nhất Chước vừa mới tỉnh dậy, hắn ồn ào cái gì!



“Thiếu gia, tai nạn chết người a!” Tiểu Kết Ba vội vã tiến đến nói.



“Lại có án mạng người sao?” Thẩm Dũng há to miệng, tự nói: Đông Hạng phủ năm xưa yên ổn là thế? Gần đây sao vài ba ngày lại có người chết? Liền hỏi: “Ngươi sao lại gấp thành như vậy? Ngươi quen biết người xảy ra chuyện

sao?”



“Ai nha… Thiếu gia, vừa vặn, ngươi có biết người chết là ai không?” Tiểu Kết Ba hỏi.



“Nói mau, ít thừa nước đục thả câu.”



“Là mẹ của thư sinh vừa mới ở trên đường bị nương tử đánh đó.” Tiểu Kết Ba

nói, “Có người nói lão thái thái hơn năm mươi tuổi, nghe thấy xảy ra

chuyện lớn như vậy, đi ra khuyên can, sau đó bị tức chết!”



Thẩm Dũng mở to hai mắt, “Có loại sự tình này?”



“Có thể như vậy, cái này rất lộn xộn, nhiều người ta nói là do người con

dâu quá phận bức chết, cũng có người nói là do đứa con thư sinh không có lương tâm làm tức chết, còn có người nói là do kỹ nữ kia khắc chết… Nói chung, láng giềng đã đem ba người đều giải đến nha môn.” Tiểu Kết Ba

nói xong liễu, đột nhiên phát hiện… Hắn không có ngậm đường a!



“A?” Hắn suy nghĩ một chút, lại mở miệng, “Ít. ..” Lại tiếp tục nói lắp, gấp đến độ vò đầu bứt tai.



Thẩm Dũng lại nhíu mày, nhớ tới vừa rồi nhiều người đứng xem náo nhiệt như

vậy, nhưng cũng chỉ là xem, không có một người khuyên can, sớm tách ba

người xa nhau ra, lão thái thái đoán chừng cũng sẽ không bị tức chết.



“Tướng công.” Phương Nhất Chước hỏi Thẩm Dũng, “Cái gì mà lão thái thái cùng thư sinh?”



Thẩm Dũng liền tỉ mỉ đem chuyện chứng kiến ở tửu lâu kể lại cho Phương Nhất Chước nghe.