Phương Đại Trù

Chương 29 : Canh gà nhân sâm cùng việc nhà

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Thanh quan cũng khó dứt việc nhà, vợ chồng nan

giải chuyện giường gối, thiên hạ này phiền toái nhất chính là sự tình

vặt vãnh trong nhà.



Bây giờ, trước phủ nha môn đang bị vây quanh bởi một đoàn người qua đường tò mò xem náo nhiệt, mà hiện tại trong

công đường lại càng náo nhiệt hơn, mẹ của thư sinh kia nằm ở trên ván

cửa, dĩ nhiên đã quy tiên.



Thư sinh ghé vào thi thể của mẹ hắn, cất tiếng khóc đau đớn, miệng còn gào: “Nương a, nhi tử bất hiếu.”



Vợ của thư sinh giọng vốn to, cũng khóc theo: “Nương, là con không

đúng…Nhưng muốn trách thì phải trách người đàn bà kia đã dụ dỗ tướng

công!”



Kỹ nữ kia cũng òa khóc: “Nương a, hài nhi mệnh khổ, chưa kịp xuất giá vào nhà mà mẹ đã mất.”



Họ hàng hai bên nội ngoại cũng thầm oán thán nam nhân kia: “Người ta nói

dưỡng nhi phòng lão*, không nghĩ đến rõ ràng lại bị nhi tử nhà mình làm

cho tức chết!”



*Dưỡng nhi phòng lão: nuôi con để trông cậy lúc tuổi già.



Có một người hàng xóm còn mang cả đứa cháu gái mới ba tuổi của phụ nhân kia tới, căng tiếng khóc to.



Thẩm Nhất Bác ngồi trong công đường, chợt nghe thấy bên dưới loạn nháo,

người lớn gào hài tử khóc, gà vịt kêu chó mèo sủa, đau đầu nhất chính là từng đợt kêu khóc phát ra bên ngoài ngày càng lớn. Thẩm Nhất Bác thở

phì phò, hỏi Thẩm Kiệt ở một bên cũng gấp đến độ không thở nổi: “Xảy ra

chuyện gì?”



Thẩm Kiệt bất đắc dĩ lắc đầu, thà để cho hắn đi bắt

một tên tội phạm hung ác nguy hiểm, còn hơn là phải giải quyết chuyện

đau đầu này.



“Đều yên lặng một chút!” Thẩm Nhất Bác hướng về phía mọi người xua tay.



Mọi người tiếp tục khóc lớn.



“Tất cả yên lặng cho ta!” Thẩm Nhất Bác chịu không nổi, dùng kinh đường mộc

vỗ vào bàn, hai bên nha dịch trái phải lạnh lùng dùng gậy gỗ gõ lên sàn

nhà, miệng hô – uy vũ, lúc này toàn bộ mọi người mới không náo loạn nữa.



“Nói đi, có chuyện gì xảy ra!” Thẩm Nhất Bác hỏi.



Mấy người dưới công đường vội vàng tranh nhau nói.



Thẩm Nhất Bác khoát tay chặn lại: “Nói từng chuyện một!”



Vì thế, mấy người liền lần lượt đem sự tình nói qua, Thẩm Nhất Bác nghe

xong nhíu mày, việc này đúng là không tốt lắm, nghe mấy người hàng xóm

xác nhận rằng hai vợ chồng này bình thường đối lão thái thái vô cùng

hiếu thuận, chỉ là không biết thư sinh này thế nào lại đi đến Yên Thúy

lâu, ma quỷ ám ảnh thế nào lại mang theo một kỹ nữ ra. Bởi vì phí chuộc

thân rất đắt, cho nên hắn đem khế ước ruộng đất trong nhà bán đi. Vì vậy lão thái thái vô cùng tức giận sau đó liền ngã bệnh. Hôm nay vợ hắn

đuổi theo mắng chửi, thoáng cái liền đem chuyện này làm lớn, lão thái

thái nghĩ việc xấu trong nhà không thể truyền ra bên ngoài, bởi vậy mới

chạy ra ngăn cản, không ngờ bị tức mà chết.



Thẩm Nhất Bác nghe

xong, đối với thư sinh kia thấy rất phản cảm. Thứ nhất, đã có thê thất

còn muốn đi kỹ viện, chuyện này vốn đã sai. Thứ hai, nếu ngươi và kỹ nữ

kia thật sự có chân tình muốn cưới người ta về nhà cũng không phải không được, tại sao không trở về nhà thương lượng với thê tử một chút? Muốn

bán khế đất cũng phải cùng mẫu thân và thê tử bàn bạc qua. Có điều là

Thẩm Nhất Bác vừa nhìn thấy nương tử của hắn, cũng có chút bất đắc dĩ,

hung hãn như vậy, phỏng chừng thư sinh kia cũng không dám nói.



Án này cũng không biết phán quyết như thế nào cho tốt, mấy người này đều

là đau đớn mất mẹ, tối đa chỉ có thể phán nhi tử bất hiếu, đánh hắn mười trượng, rồi giam vài ngày…



Thẩm Nhất Bác vốn định phán như vậy, thế nhưng hắn vừa nhìn thoáng qua, phát hiện lão thái thái kia tóc đều

là màu đen, bộ dạng dường như còn rất trẻ, liền hỏi: “Mẫu thân ngươi bao nhiêu tuổi?”



“Mẫu thân tiểu nhân bốn mươi sáu tuổi.” Thư sinh trả lời.
“Ừ.” Lão đầu gật đầu ngồi xuống.



“Ngươi cùng nàng đến tột cùng có quan hệ gì?” Thẩm Dũng hiếu kỳ hỏi.



“Ta nói với ngươi cũng được.” Lão đạo trả lời, “Phụ thân nàng đối với ta có ơn, ta đã đáp ứng hắn bảo hộ nàng chu toàn, tiểu tử ngươi cùng nàng

cũng coi như có duyên, chiếu cố nàng cho thật tốt, có chuyện gì không

giải quyết được, nói cho ta biết, ta sẽ nghĩ cách cho các ngươi.”



Thẩm Dũng gãi gãi đầu, nói: “Có a… Nàng không theo ta viên phòng, chuyện này có tính không… Ai nha.” Thẩm Dũng chưa nói xong, lại bị trúng một quyền vào đầu.



“Tiểu tử ngươi dám xằng bậy ta sẽ thiến ngươi rồi đưa vào cung làm thái giám!” Lão đạo uy hiếp.



“Oa…” Thẩm Dũng nhìn hắn: “Quá độc ác đi?!”



“Cái này ngươi cầm lấy.” Lão đạo từ trong lòng lấy ra rễ của một cây nhân sâm giao cho Thẩm Dũng.



Thẩm Dũng cầm lấy nhìn một chút, chỉ thấy rễ này rất dài, hình thù hơi giống một tiểu oa nhi, vừa nhìn đã biết là đồ quý hiếm.



“Cái này để làm chi?” Thẩm Dũng nhìn hắn.



“Trong phòng bếp có gà Ô Cốt.” Lão đạo nói, “Ngươi đem gà cùng nhân sâm này hầm với nhau, cho nương tử nhà ngươi ăn.”



“Ừ.” Thẩm Dũng gật đầu, đem nhân sâm thu lại.



“Ta đi.” Lão đạo đứng lên, Thẩm Dũng hỏi, “Không nhìn nàng một chút sao?”



“Không cần, bệnh không nặng là tốt rồi.” Lão đạo muốn đi, Thẩm Dũng lại giữ

lại hắn, hỏi: “Lão đạo, án hôm nay ngươi đã nghe qua chưa?”



Lão đạo ngẩn người, quay đầu lại hỏi, “Án gì? Hôm nay ta vào núi đào nhân sâm.”



Thẩm Dũng đem đại thể vụ án nói qua cho lão đạo.



Lão đạo nghe xong, cười cười, hỏi: “Tiểu tử ngươi, thích xử án sao?”



“Có chút hứng thú.” Thẩm Dũng trả lời.



“Ừ, vậy chính mình tự tìm hiểu đi.” Lão đạo nói, còn duỗi tay chọc chọc mi

tâm Thẩm Dũng, “Nhớ kỹ, mắt thấy, có đôi khi không nhất thiết là thật,

lỗ tai nghe được, cũng chưa chắc đã là thật.”



“Vậy cái gì mới là thật?” Thẩm Dũng không giải thích được hỏi.



Lão đầu lại chọc chọc đầu Thẩm Dũng, “Hỏi chính mình đi.” Nói xong, xoay

người nhảy lên nóc nhà, tựa như một làn gió, thoáng cái đã không thấy

bóng dáng.



Thẩm Dũng quyết định không ngủ, những gì lão đầu vừa

nói hắn căn bản không hiểu rõ lắm, suy nghĩ một chút, liền cầm nhân sâm

chạy đến phòng bếp, quả nhiên thấy trên mặt đất đặt một con gà Ô Cốt mập mạp.



Thẩm Dũng bắt đầu bận việc, giết gà nhổ lông, để nấu gà hầm nhân sâm cho Phương Nhất Chước.



Thẩm Dũng cũng không biết làm cái gì, chỉ biết là nhân sâm cùng gà Ô Cốt đều là thứ tốt, ninh lâu một chút, thịt gà mềm ra, đến khi có hương thơm là tốt rồi.



Vừa hầm gà, Thẩm Dũng vừa suy nghĩ lời lão đầu nói, không lâu sau, đã ngửi thấy hương thơm nức mũi.



Thẩm Dũng tuy rằng không biết nấu ăn, thế nhưng nghe nói qua, gà Ô Cốt là

bảo bối, bồi bổ cơ thể hơn cả ba ba, dưỡng thương hơn vịt trắng, vừa

nghe quả nhiên không giả a.



Có lẽ nếu thực sự dùng tâm để nấu,

thì không có gì không thể ăn đi, canh gà nhân sâm đúng thật mê người,

tỏa ra hương vị thanh thanh nhàn nhạt của nhân sâm, dùng chiếc đũa chọc

chọc một chút thịt gà đã mềm, Thẩm Dũng cầm muôi nếm thử một ngụm, hai

chữ ——?? Ăn ngon!



Đến sáng sớm, khi Phương Nhất Chước tỉnh lại

liền ngửi thấy được mùi hương của canh gà, mở mắt ra, thấy Thẩm Dũng

đang bưng một bát canh gà, cười tủm tỉm nhìn nàng.