Phương Đại Trù

Chương 30 : Trứng gà cuốn cùng khí tử bệnh*

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


*Tử khí bệnh có nghĩa là tức chết, do edit ra không hay nên mình để nguyên vậy.



Thông thường mà nói, tâm tình tốt, ốm đau cũng ít, trong lòng nhiều tâm sự, thì tương đối dễ nhiễm bệnh.



Phương Nhất Chước từ sau khi mẹ mất, đã thật lâu không có người chiếu cố nàng

chu đáo như vậy, tự nhiên mỗi ngày đều chìm đắm trong vui sướng, không

tới ba ngày, đã có thể đi lại được.



Đúng là sinh long hoạt hổ.



Thẩm Dũng còn có chút lo lắng, muốn nàng nằm trên giường nghỉ ngơi cho khỏe

hẳn, có điều Phương Nhất Chước đã lâu không hoạt động, nếu tiếp tục nằm

có lẽ cơ thể sẽ mốc meo.



Sáng sớm, Thẩm Dũng và Phương Nhất

Chước cùng nhau đi đến nhà Mạc Phàm Đường, thế nhưng tới nơi mới phát

hiện trong nhà chỉ còn có mình Mạc Đông Đông



“Đông Đông, sư phụ đi đâu rồi?” Thẩm Dũng hỏi.



Mạc Đông Đông lấy ra một quyển quyền phổ đưa cho Thẩm Dũng, nói: “Sư phụ có chuyện gì đó phải về quê một chuyến, nửa tháng sẽ trở lại, sư phụ đưa

cho ngươi quyền phổ này để luyện tập, còn có a…” Vừa nói, Mạc Đông Đông

vừa chỉ chỉ vào mình, “Các ngươi phải nấu cơm cho ta!”



Phương

Nhất Chước và Thẩm Dũng nhận lấy quyền phổ, quyết định đưa Mạc Đông Đông về phủ nha, vừa vặn cho hắn và Tiểu Kết Ba làm bạn. Như thế cũng tốt,

Mạc Đông Đông cùng Tiểu Kết Ba đều là hai đứa bé lanh lợi, thoáng cái đã trở nên thân thiết với nhau.



Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng lại đến nhà Thương Mãn Vân, trùng hợp như vậy, Thương Mãn Vân cũng không có ở nhà, chỉ để lại một chồng sách, nói Thẩm Dũng mang về học, mười ngày

sau trở về, đến lúc đó sẽ kiểm tra hắn.



Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước nhìn chồng sách một chút, cảm thấy buồn bực, Thương Mãn Vân bắt

Thầm Dũng đọc không phải là sách trị quốc cũng không phải là cái gì mà

kinh, sử, tử, tập, mà lại là sách y thuật.



“Ta không muốn làm lang trung, sao lại bắt ta học y?” Thẩm Dũng khó hiểu nói.



Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, “… Dù sao biết nghề nhiều cũng không hại thân, học nhiều cũng tốt.”



Thẩm Dũng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cầm lấy sách, cùng Phương Nhất Chước trở về.



Trên đường phố ở Đông hạng phủ người đến kẻ đi tấp nập, Thẩm Dũng vừa đi vừa ôm chồng sách cẩn thận né tránh người đi đường.



“Tướng công, có nặng hay không?” Phương Nhất Chước đến gần hắn hỏi, “Ta cầm cho ngươi một nửa nha?”



“Không cần.” Thẩm Dũng lắc đầu, “Ta thừa sức, nương tử, ngươi muốn ăn cái gì không?”



Phương Nhất Chước nhìn trời một chút, nói: “Hôm nay trời nóng, người nóng lên

sẽ không thích ăn cơm, tốt nhất là làm một ít vằn thắn.”



“Cũng đúng.” Thẩm Dũng gật đầu, lại dùng khuỷu tay chọc chọc Phương Nhất Chước, “Lấy một quyển sách, che đầu đi đi.”



Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, cầm lấy một quyển sách che khuất mặt, một tay túm tay áo Thẩm Dũng, hai người bước nhanh về hướng phủ nha.



Đi qua một tửu lâu, đột nhiên từ trên lầu lao xuống một người…… vừa vặn đụng vào Thẩm Dũng.



Thẩm Dũng hai tay đều ôm sách, may mắn gần đây chăm chỉ luyện công nên thân

thủ có chút nhanh nhẹn, bị đụng vào, cả người liền uyển chuyển tránh né, sách vở không bị rơi xuống, chỉ có thân hình hơi lảo đảo.



Người lao tới kia… bị cắm đầu xuống đất.



Phương Nhất Chước khó hiểu nhìn người đang ngã dưới đất, chỉ thấy đây là một

người trẻ không đến ba mươi tuổi, râu ria xồm xoàm quần áo lôi thôi,

thoạt nhìn rất nghèo túng.



Người nọ ngồi ngốc dưới đất, tay cầm
theo, cầm sách trong tay, tâm lại bay đến nơi nào đó.



Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Dũng dứt khoát cầm sách, đi đến phòng bếp xem.



Trong phòng bếp, Phương Nhất Chước đang rửa lá hành.



“Nương tử, làm cái gì vậy?” Thẩm Dũng lại gần.



“Rửa hành a.” Phương Nhất Chước nói, đem hành lá ngâm đến ngập vào trong chậu đựng nước bằng gỗ, sau đó đổ một thìa bột mì vào.



“Nương tử, đổ bột mì vào để rửa sao?” Thẩm Dũng hiếu kỳ hỏi.



“Đúng nha tướng công nha, phàm là thứ gì dẹt, tròn, tẩy rửa phiền phức, đại khái đều là dùng biện pháp này để rửa.”



“Biện pháp gì?” Thẩm Dũng hiếu kỳ: “Chính là thả bột mì sao?”



“Ừ.” Phương Nhất Chước gật đầu:”Nho, hành, rau hẹ đều có thể.” Nói xong, đem hành trong nước vớt ra, đi tới bên cạnh giếng, múc nước ra, dùng gáo đổ lên hành, nhìn qua, chỉ thấy hành lá xanh biếc, chỉ một lúc như vậy đã

sạch sẽ.



“Sao được như vậy?” Thẩm Dũng có chút ít kinh ngạc.



Phương Nhất Chước lại chạy về phòng bếp, lấy dao thái hành thành nhưng đoạn nhỏ, sau đó bắt đầu đánh trứng.



Thẩm Dũng tiếp nhận bát giúp nàng đánh trứng, Phương Nhất Chước cho bột mì cùng vừng vào trong bát, còn có cả hành lá vừa thái.



Một lúc sau, trứng cùng bột mì cùng hành lá, vừng đều đã hòa quyện với nhau.



Phương Nhất Chước lấy chảo, dùng một cái dương hào (cọ quét dầu), nhúng vào trong dầu, quét một lớp lên đáy nồi.



Sau đó, nàng tay trái một cái môi, tay phải một đôi đũa, hai tay cùng bận

rộn. Tay trái từ trong bát múc ra hỗn hợp trứng đã đánh lúc nãy, bỏ vào

trong lòng chảo, lập tức xuất hiện một tầng màng mỏng, sau đó tay phải

cầm chiếc đũa nhẹ nhàng nhấc lên, quấn lại thành hình…Gắp ra bỏ lên đĩa, một cái trứng cuốn vàng óng thơm ngon đã hoàn thành.



Phương Nhất Chước động tác cực nhanh, lại quét lên một lớp dầu mỏng ở đáy nồi tiếp tục làm cái khác.



Thẩm Dũng thấy một đĩa trứng cuốn nhanh chóng liền đầy, lấy tay rón lên một

cái bánh quế trứng cuốn nhét vào trong miệng: “Răng rắc” một ngụm…

hừm!!!! Có vị hành, vừng tạo mùi, đương nhiên, còn có nồng đậm vị trứng… Rất ngon miệng.



“Ừ!” Thẩm Dũng vừa nhai vừa gật đầu: “Nương tử, ăn ngon thật!”



“Ăn ngon hả?” Phương Nhất Chước cười tủm tỉm: “Làm nhiều chút, để cho đám tiểu quỷ kia đỡ tốn hơi thừa lời.”



Thẩm Dũng phía sau tiếp nhận cọ, giúp đỡ Phương Nhất Chước quét dầu, lại bị

Phương Nhất Chước đoạt lấy, trừng mắt hắn liếc: “Đọc sách!”



“Được rồi, nương tử.” Thẩm Dũng ho khan một tiếng, bắt đầu ở bên người Phương Nhất Chước lắc lư, tiếp tục đọc “thương hàn tạp bệnh luận”. Hắn mới đọc được hai đoạn, đã bị nhét vào miệng một miếng trứng cuốn. Răng rắc răng rắc nhai mấy miếng, lại tiếp tục đọc, Thẩm Dũng đột nhiên nghĩ, đời

người chỉ cần thế này, là mãn nguyện rồi.



Đại khái sau nửa canh

giờ, thấy ở cửa phòng, Tiểu Thạch, Tiểu Kết Ba, Liên Nhi cùng Mạc Đông

Đông song song ngồi ở trên bậc hè, mỗi người trên tay cầm một cái đĩa

to, trên đĩa là một núi nhỏ trứng cuốn, bốn hài tử ở tại cửa, “Răng rắc

răng rắc” ăn như mấy con chuột nhỏ, chuyên tâm đến độ không còn quan tâm nói đùa nữa.



Bên trong nhà bếp, Phương Nhất Chước cầm một cái cặp lồng, bỏ vào trong hai đĩa to trứng cuốn cùng một hồ lô rượu.



Thẩm Dũng có chút không hiểu: “Nương tử, ngươi ra ngoài sao?”



Phương Nhất Chước đưa cạp lồng cho Thẩm Dũng, nói: “Đi, chúng đi tìm tú tài kia uống rượu.”



Thẩm Dũng ngẩn người, nhanh chóng tiếp lấy cạp lồng gật đầu: “Được, chúng ta phải làm cho tú tài kia phun ra lời thật!”



Nói xong, Thẩm Dũng một tay cầm cạp lồng, một tay kéo Phương Nhất Chước, trong miệng còn nhai trứng cuốn, rời phủ.