Phương Đại Trù

Chương 33 : Đầu sư tử* cùng tấm chân tình

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


*Đầu sư tử, còn có tên gọi khác là thịt viên tứ hỷ – một món ăn truyền thống vào dịp lễ tết của người dân Trung Quốc.



Về tới phủ nha, Phương Nhất Chước chuẩn bị cơm tối, Thẩm Dũng hai tay

chống má ngồi ở bàn đá trong sân đình, nhìn chằm chằm tường viện đến

ngẩn người.



Không bao lâu sau, Phương Nhất Chước cầm hộp cơm đi

ra: “Tướng công, bây giờ làm cơm cũng không còn kịp nữa, còn chút thịt

vịt cùng rau, ta làm chút cơm rang trứng cùng canh trứng.”



Thẩm Dũng chỉ nghe đã cảm thấy hương thơm của thức ăn, nghi hoặc trong lòng lập tức biến mất, lập tức bưng bát ăn.



Tiểu Kết Ba cũng ngửi thấy mùi thơm, cầm lấy hai phần thức ăn, cùng Tiểu

Thạch ra chỗ khác ăn. Những người khác đều đã ngủ, Phương Nhất Chước

cũng không muốn quấy rầy mọi người, còn lại non nửa nồi, nàng dùng nắp

che lại, đoán chừng để lát nữa Thẩm Dũng ăn tiếp.



Thẩm Dũng bưng bát, ăn cơm rang trứng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Phương Nhất

Chước, dường như có điều muốn nói. (bất chấp đê anh:D)



Phương Nhất Chước cố ý không nhìn hắn, cúi đầu ăn.



Ăn được phân nửa, Thẩm Dũng dùng khửu tay nhẹ nhàng chọc cánh tay Phương Nhất Chước: “Nương tử?”



Phương Nhất Chước híp mắt nhìn hắn.



Thẩm Dũng ngậm đôi đũa nhìn nàng cười.



Phương Nhất Chước cũng im lặng, gắp một miếng thịt vịt bỏ vào trong bát Thẩm Dũng.



Thẩm Dũng lại gọi nàng một tiếng: “Nương tử, có việc cần thương lượng với ngươi?”



Phương Nhất Chước buông bát, nhìn hắn: “Ngươi muốn đi Yên Thúy lâu đúng không?”



Thẩm Dũng cười gượng: “Nương tử thật thông minh.”



Sắc mặt Phương Nhất Chước lập tức không tốt, Thẩm Dũng thấy quai hàm nàng

nghiến chặt, vội vàng nói: “Ta không phải đi chơi đùa, ta đi tra án,

ngươi nếu lo lắng, ta sẽ đi cùng Thẩm Kiệt.”



Phương Nhất Chước trừng mắt nhìn, hỏi: “Có gì khác nhau, các ngươi đều là nam nhân.”



“Cái kia… Thẩm Kiệt không phải người có nhân phẩm tương đối đáng tin sao?” Thẩm Dũng nhỏ giọng nói thầm một câu.



“Nam nhân có nhân phẩm đều không đáng tin cậy.” Phương Nhất Chước nhỏ giọng

nói thầm: “Thấy nữ nhân đẹp đều trợn tròn mắt! Trong lòng bọn họ có thể

chỉ có ngươi, thế nhưng trong mắt tuyệt đối sẽ không chỉ có một mình

ngươi, mẹ ta đã nói thế!”



Thẩm Dũng có chút buồn cười, liền nói: “Ta không nhìn có được không? Ta đi xem nam nhân, không nhìn nữ nhân.”



“Ngươi đến kỹ viện xem nam nhân?” Phương Nhất Chước nhỏ giọng nói thầm: “Cẩn thận mọi người nghĩ ngươi là cái kia đó…”



“Cái gì?” Thẩm Dũng lại gần hỏi.



Phương Nhất Chước mặt đỏ hồng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, trong miệng nhai thịt

vịt cùng cơm rang trứng, hàm hàm hồ hồ nói: “Không cho phép ngươi đi.”



“Được.” Thẩm Dũng tiếp tục ăn, cười nói: “Nghe lời ngươi, không đi thì không đi, nương tử, ngày mai ăn cái gì?”



Phương Nhất Chước có chút giật mình, nhìn hắn, chỉ thấy Thẩm Dũng dường như

thực sự từ bỏ ý niệm đi Yên Thúy lâu, ngược lại quan tâm ngày mai ăn cái gì, liền hỏi: “Ngươi muốn ăn cái gì?”



“Ừ…” Thẩm Dũng một tay vuốt cằm, nói: “Gần đây ăn toàn đồ ăn nhẹ, nếu không thì lại uống trà…”



“Ngươi muốn ăn đồ ăn mặn sao?” Phương Nhất Chước hỏi: “Thịt kho tàu được không?”



“Được!” Thẩm Dũng nhanh chóng gật đầu, nhếch môi cười với Phương Nhất Chước.



Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Dũng một chút, thấy hắn cười đến tự nhiên, dường

như không phải vì chuyện không cho hắn đi Yên Thúy lâu mà mất hứng.



Cúi đầu tiếp tục ăn, Phương Nhất Chước thỉnh thoảng lại liếc Thẩm Dũng,

thấy hắn ăn xong một bát, bưng nồi lên, hỏi Phương Nhất Chước: “Nương tử có muốn ăn nữa không?”



“Không cần.” Phương Nhất Chước lắc đầu,

Thẩm Dũng liền vui sướng đem chỗ cơm còn lại vét sạch vào trong bát

mình, vui vẻ ăn, coi chuyện vừa rồi như không có, Phương Nhất Chước lại

cảm thấy không được tự nhiên, như vừa rồi Thẩm Dũng bị nàng bắt nạt.



Ăn xong cơm, Phương Nhất Chước tắm rửa một chút, thay một bộ áo sạch sẽ,

chân trần xỏ vào đôi guốc gỗ cứ thế chạy ra ngoài, thấy Thẩm Dũng đang

ngồi ở trước cửa đọc sách.


đầu, ngồi xuống, đem chuyện hôm qua nói với Thẩm Kiệt, kể lại tình hình

Loan nhi, còn nói cả một chút đầu mối mình nghĩ đến.



Thẩm Kiệt

nghe xong liên tiếp gật đầu, “Quả thật rất có thể là khách ở Yên Thúy

lâu, mấy ngày nay ta cũng đi điều tra mấy người chết khác, thiếu gia,

lúc rảnh rỗi có thể đến Yên Thúy lâu nhìn một chút được không?”



Thẩm Dũng nghe xong, cười gượng hai tiếng, cũng không thể nói nương tử không cho đi nên chính mình không dám đi, như vậy quả thật rất mất mặt.



Thẩm Kiệt ăn xong bánh táo đỏ, đi ra ngoài làm việc, Thẩm Dũng tiếp tục đánh quyền, trong lòng lại nghĩ đến việc tới Yên Thúy lâu tra án. Đừng nói,

hắn quả thật là muốn đi, hơn nữa hắn nghĩ chính mình hoàn toàn có thể

quay ra mà một cô nương cũng không nhìn, bây giờ trong lòng hắn chỉ có

Phương Nhất Chước, hiện tại có cho hắn một tiên nữ, hắn cũng không có

chút tư vị gì.



Đánh xong quyền, Thẩm Dũng lại đọc một ít sách,

nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên cùng Phương Nhất Chước thương lượng một chút,

liền đi đến phòng bếp sau sân. Vừa bước vào cửa bếp, Thẩm Dũng lại quên

sạch sẽ chuyện Yên Thúy lâu, bởi vì mùi thơm của thức ăn!



Cửa phòng bếp, trước sau luôn luôn tụ tập một đám hạ nhân, một đám tham ăn đứng ngồi không yên.



Thẩm Dũng đi vào, thấy Phương Nhất Chước vừa ngâm nga một điệu hát dân gian, vừa viên thịt thành những viên nhỏ.



“Nương tử.” Thẩm Dũng tiến lại gần nhìn.



Trước mắt Phương Nhất Chước, đầy một nồi thịt viên, bên trong cũng không biết nàng dùng cái gì để ướp, thịt tươi ngon lại dậy hương.



“Là rượu Thiệu Hưng lâu năm.” Phương Nhất Chước cười nói, “Bởi vì có cả thịt cá, nên phải dùng rượu lâu năm để khử mùi tanh!”



“Nương tử, nấu đầu sư tử sao phải cần thịt cá?” Thẩm Dũng có chút không hiểu,

“Ta vừa rồi còn nghe ngươi hát cái gì mà thịt cá bong bóng cá…”



Phương Nhất Chước gật đầu, “Đầu sư tử ăn có ngon hay không, then chốt chính là dựa vào thịt cá này.” Nói rồi, nàng đem thịt được viên thành những viên tròn thả vào trong chảo, viên thịt ở trong dầu sôi đảo vài cái, liền

chuyển thành màu vàng óng.



“Còn những chỗ màu đen này?” Thẩm Dũng hiếu kỳ chỉ những điểm đen trên lớp ngoài ánh vàng rực rỡ của những viên thịt đầu sư tử.



“Đây là da cá.” Phương Nhất Chước nói, “Vị của thịt cá cùng thịt heo hoàn

toàn không giống nhau, nếu như nấu đầu sư tử dùng thịt heo, toàn thịt

nạc sẽ khô, nếu thêm thịt mỡ, khi rán sẽ ra mỡ, đầu sư tử vốn đã béo, có mỡ sẽ không thể ăn được. Thịt cá mềm, cho nên có thể thay thế thịt mỡ,

cũng sẽ không ngấy, da cá giòn, lại dai, đem thịt cá cùng thịt heo trộn

lẫn, hương vị sẽ không mất đi, bong bóng cá cũng rất tốt, đặc biệt dai

giòn!”



“Ồ.” Thẩm Dũng gật đầu, tự nói, còn có phương pháp này nữa sao?



Sau đó, Phương Nhất Chước đem đầu sư tử trong chảo vớt ra, bỏ vào trong bát tô, rắc thêm hạt tiêu, hồi hương, chờ cho gia vị ngấm rồi bắt đầu đem

đi chưng, chờ đến khi nước sôi, liền rút bớt củi, từ từ cách thủy.



Xong xuôi, Phương Nhất Chước bắt đầu xào cây cải dầu.



Cải dầu vốn có màu xanh lục bích, Phương Nhất Chước chỉ cho vào nồi đảo qua vài cái đã lập tức bắc ra.



“Nương tử, hình như chưa có chín a?” Thẩm Dũng hỏi.



“Tướng công, nấu chín ăn sẽ không ngon, chỉ cần rau hơi chuyển màu là có thể

ăn được rồi.” Phương Nhất Chước bắc nồi ra, bốn miếng đầu sư tử xếp trên đĩa, hai bên trái phải xếp một vòng xanh biếc của rau cải dầu, cười

nói: “Cái này gọi là ‘nhục mỹ ngư tiên kim thúy bì, tương hương phác tị

khẩu cảm di. Sư tử đầu hồng du thái bích, sắc vị câu giai chủy nan

ly’*.”



*Thơ ạ, ta không biết dịch như thế nào nên để tạm Hán Việt cho hay, đại loại nó là: khen món ăn =))



Sau một tiếng “ăn cơm” của Phương Nhất Chước, mọi người đều tiến vào xới

cơm, một miếng thịt kho đầu sư tử một bát cơm trắng, cái kia tưởng tượng xem a.



Thẩm Dũng vừa ăn vừa nức nở khen, lại nghe Phương Nhất Chước đột nhiên nói, “Tướng công, lát nữa đi Yên Thúy lâu tra án đi.”



Thẩm Dũng sửng sốt, xoay mặt nhìn Phương Nhất Chước, “Nương tử… Ngươi thực sự tin ta sao?”



Phương Nhất Chước cười cười, lắc đầu: “Không tin.”



Thẩm Dũng có chút nhụt chí, nói: “Nếu ngươi không muốn ta đi, ta sẽ không đi, đừng lo lắng.”



Phương Nhất Chước nâng cằm, suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không cho ngươi đi,

ngươi nhất định không yên lòng, hơn nữa đây là án liên quan đến mạng

người không phải chuyện có thể đùa. Có điều để cho ngươi đi, ta sẽ lo

lắng, cho nên… ta và ngươi cùng đi dạo kỹ viện một lần.”



“Khụ khụ…” Thẩm Dũng bị miếng đầu sư tử trong miệng làm cho nghẹn họng.