Phương Đại Trù

Chương 34 : Mật đường cùng Yến Thúy lâu

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Nửa canh giờ sau, Thẩm Dũng ở trong sân dậm chân

ôm bụng cười ha ha, Phương Nhất Chước mặc một bộ quần áo của hắn, đứng ở trước cửa phòng, tay áo ở trong gió phiêu đãng bay lên bay xuống. Xiêm y quá rộng.



Phương Nhất Chước vốn nghĩ sẽ rất tốt, nữ phẫn nam

trang, giả thành một thư sinh tiêu sái tuấn mỹ, cùng Thẩm Dũng đi đến kỹ viện dạo chơi một lần, chỉ tiếc, tìm quần áo của Thẩm Dũng đến mặc

nhưng căn bản không che được thân phận. Đừng xem vóc người Phương Nhất

Chước nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng cũng rất có đường nét, liếc mắt là có thể nhận ra nữ giả nam, hơn nữa nàng lại không vấn kiểu tóc của nam nhân,

vòng tay Thẩm Dũng mua cho cũng không tháo xuống.



Thẩm Dũng nhịn cười, tiến lại gần hỏi: “Một thân trang phục của vị huynh đài này, là từ Tây Vực tới sao?”



Phương Nhất Chước bất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái, Thẩm Dũng lại tiếp tục cười.



Phương Nhất Chước túm lấy vạt áo dài phía trước, đi đến bên cạnh bàn ngồi

xuống, miệng lẩm bẩm: “Ca từ của kịch nam đều là gạt người, cái gì mà

không kể ta là nữ tử, nam trang đều dễ dàng khiến cho người ta tin

tưởng, đều là gạt người.”



Thẩm Dũng cười cười, tiến tới gần hỏi, “Nương tử, biết sai ở chỗ nào không?”



Phương Nhất Chước nhìn hắn.



Thẩm Dũng liếc mắt nhìn ngực nàng, Phương Nhất Chước vội vàng lấy tay che lại, “Không cho phép nhìn!”



Thẩm Dũng vẫn cười: “Một cô nương đáng yêu như ngươi muốn giả nam trang lại

còn là cái loại thiếu gia anh tuấn tiêu sái, làm sao có khả năng?”



“Vậy làm sao bây giờ?” Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi không mang ta đi, ngươi cũng không thể đi.”



Thẩm Dũng bất đắc dĩ, sờ sờ mũi, nói: “Thế này đi, ta cải trang cho ngươi thành nam nhân, nhưng ngươi không được nói khó coi a!”



“Được.” Phương Nhất Chước vội vàng gật đầu.



Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, kéo Phương Nhất Chước vào nhà, nói: “Cởi bộ quần áo bên ngoài ra.”



“Ừ.” Phương Nhất Chước đem áo khoác cởi ra, chỉ còn lại một chiếc áo lót trắng mỏng.



Thẩm Dũng mở ngăn tủ tìm kiếm một hồi, lấy ra một miếng vải trắng, đem miếng vải ở trên người Phương Nhất Chước quấn vài vòng, khiến cho bụng cùng

hông của nàng dầy thành một khối, lại dùng dây lưng, cột chặt miếng vải.



Đứng ở một bên nhìn, cảm thấy đã ổn, Thẩm Dũng mới tiến đến rương gỗ trong

góc tường tìm kiếm một hồi, tìm được một bộ quần áo của mình trước đây,

để cho Phương Nhất Chước mặc vào.



Xong xuôi, lại đi tìm một ít bông, nhét vào phía sau lưng Phương Nhất Chước.



“Ôi chao?” Phương Nhất Chước bị xoay tới xoay lui đến chóng mặt, cảm thấy ục ịch nặng nề, tuy nhiên bộ dạng đỡ hơn lúc trước.



Thẩm Dũng để Phương Nhất Chước ngồi xuống, một lần nữa chải đầu vấn tóc lên

cho nàng, thoạt nhìn cũng coi như gọn gàng nhanh nhẹn.



Phương Nhất Chước đem trâm cài cẩn thận cất vào trong rương nhỏ, rồi đem giấu ở ngăn tủ.



Thẩm Dũng bật cười, thấy nàng do dự không muốn tháo vòng trên cổ tay, liền vẫy vẫy, ý bảo nàng lại gần.



Phương Nhất Chước tới gần bên người hắn, Thẩm Dũng đem tay áo của nàng xắn

lên, cũng kéo vòng tay lên cao, rồi dùng một mảnh vải quấn vào cổ tay

nàng, ngay dưới chiếc vòng, sau đó đem tay áo buông xuống, nói: “Được

rồi.”



Phương Nhất Chước nhìn cổ tay, khẽ lắc lắc, cũng không thấy vòng tay tuột xuống nữa, cảm thấy rất tốt.



“Như vậy có không tệ nữa không?” Phương Nhất Chước cầm chiếc quạt trong tay

khẽ phe phẩy, nhìn bản thân mình hết bên nọ đến bên kia trong gương.



Thẩm Dũng gật đầu, nói: “Cũng không có gì, chỉ là một kẻ mập mạp ẻo lả.”



Phương Nhất Chước nghe thấy Thẩm Dũng gọi thế, cảm thấy rất kích thích, nhấc

chân đuổi theo hắn, Thẩm Dũng duỗi tay ôm lấy thắt lưng của nàng, miệng

nói, “Eo thật là thô nha!”



Ở bên ngoài sân, Tiểu Kết Ba kéo Tiểu Thạch đang muốn bưng trà đi vào trong phòng: “Chờ một chút, đừng đi vào.”



“Sao thế?” Tiểu Thạch không hiểu, “Tỷ tỷ nói muốn uống trà nha.”


cười nói, “Nương tử ta nói muốn tìm một nơi thanh tĩnh để uống trà, ta

nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ thấy có đây thích hợp.”



Phương Nhất

Chước nghe xong, hơi gật đầu, Thẩm Dũng tuy rằng nhìn có chút bất cần,

thế nhưng đại khái là do nhiều năm lăn lộn bên ngoài, rất tùy ý. Nàng

phát hiện Thẩm Dũng đến nơi nào, vô luận gặp gỡ người nào, đều có thể

nói chuyện, có đôi khi so với Thẩm Kiệt còn thông minh hơn, một câu nói

của hắn có thể giải quyết chuyện êm đẹp.



“À.” Phụ nhân kia nghe

xong dường như vô cùng vui vẻ, gật đầu với Phương Nhất Chước, “Thiếu phu nhân, trà ở đây là tốt nhất Đông Hạng phủ! Lát nữa trở ra, nhớ mang

theo một ít.”



“Được.” Phương Nhất Chước nhanh chóng gật đầu, nàng cũng thích trà.



“Gọi ta Mạc tỷ là được.” Phụ nhân cười cười, hỏi Thẩm Dũng, “Thẩm công tử hiếm khi đến Yến Thúy lâu, chỉ để uống trà thôi sao?”



Thẩm Dũng mỉm cười, nghĩ thầm: thiên hạ ba trăm sáu mươi nghề, có thể mở và

quản lý được một kỹ viện hẳn là người có khả năng, Mạc tỷ này cặp mắt

rất tinh tường, xem ra đã biết lần này hắn đến là có mục đích khác.



Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, hỏi: “Mạc tỷ có rảnh rỗi không? Cùng ngồi uống chén trà?”



Mạc tỷ nghe xong ha ha nở nụ cười, cũng kéo ghế ngồi xuống, nói: “Cũng đã

mười năm không tiếp khách, hôm nay nể mặt Thẩm công tử vậy.”



Thẩm Dũng gật đầu, “Đa tạ Mạc tỷ.”



Lúc này, Vũ nhi cũng bưng một khay nhỏ tiến vào, bên trên có đậu hũ hạnh

nhân, hỏi Mạc tỷ: “Mụ mụ, hôm nay nổi gió gì lại khiến ngài tự mình tiếp khách nha?”



“Mặt mũi của Thẩm công tử không đáng để cho ta tự mình tiếp đón sao?” Mạc tỷ cười nói, “Đến đây, ngươi cũng ngồi xuống.”



Vũ nhi cũng kéo ghế ngồi.



Thẩm Dũng suy nghĩ không biết nên hỏi hai người về vụ án thế nào mới tốt,

lại nghe Mạc tỷ chủ động lên tiếng, “Ai… Hiện tại làm người quả thật

không dễ dàng a, thật vất vả mới có người chuộc thân thoát ly biển khổ,

kết quả cũng chỉ là giấc mộng Hoàng Lương*, tiền bạc vô ích.”



*Giấc mộng Hoàng Lương: Điển cố, “Hoàng Lương” nghĩa là lúa vàng. Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ , vào hàng cơm nghỉ chân. Có một ông già cho

mượn cái gối nghỉ tạm. Lư Sinh ngủ và mơ thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to,

vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Nhưng tỉnh

dậy mới biết chỉ là giấc mộng. Ý chỉ giấc mộng đẹp nhưng ngắn ngủi.



“Tiền bạc vô ích?” Thẩm Dũng có khó hiểu: “Tại sao là tiền bạc vô ích?”



“Chuộc thân phải có bạc, bạc bỏ ra nhưng người lại không có được, thế không phải tiền bạc vô ích hay sao?”



“Đúng thế.” Phương Nhất Chước gật đầu, ăn một miếng đậu hũ hạnh nhân, cảm

thấy hơi nhạt, liền hỏi Vũ nhi, “Vũ Nhi tỷ, có mật không?”



“Có.” Vũ nhi đi lấy một bình mật đến, đưa cho Phương Nhất Chước.



Phương Nhất Chước chọn một quả cam ngọt, đem từng múi cam bóc ra, đặt trên mặt khối đậu hũ hạnh nhân, cứ như vậy lần lượt đặt cam lên từng khối bánh,

cho đến khi đầy, mới dùng bình mật, trên mặt mỗi khối bánh đều đổ một

ít.



Vũ nhi có chút hiếu kỳ, ghé đến hỏi, “Đây là cách ăn gì?”



“Mật đường quấn.” Phương Nhất Chước nói, “Trái cây cùng thức ăn xếp lại với nhau, dùng chút mật bao lấy, như thế rất dễ ăn!”



“Vậy sao?” Vũ nhi hiếu kỳ duỗi tay cầm lấy một miếng, nhét toàn bộ vào trong miệng, một miếng lớn, nhai nhai, sau đó thốt lên, “A! Ăn thật ngon!”



“Ta cũng thử.” Mạc tỷ cũng duỗi tay lấy một miếng, gật đầu liên tục, “Ừ, ngon!”



Phương Nhất Chước cầm một miếng đưa qua cho Thẩm Dũng, lại thấy Thẩm Dũng nhẹ

nhàng vuốt cằm, dường như đang xuất thần, không biết suy nghĩ cái gì.

Phương Nhất Chước đem đậu hũ hạnh nhân nhẹ nhàng đặt vào bên cạnh chén

trà trước mắt Thẩm Dũng. Thẩm Dũng đột nhiên giương mắt nhìn nàng.



Phương Nhất Chước trong lòng hơi động, nhất định là Thẩm Dũng đã nghĩ ra được đầu mối gì!