Phương Đại Trù

Chương 36 : Trà hun đùi gà cùng ý nghĩ sai lầm

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Thẩm Dũng kéo Phương Nhất Chước đi tìm Trương Văn Hải, sau đó mang hắn đến đại lao.



Bọn nha dịch gác đại lao thấy Thẩm Dũng thì có chút nghi hoặc, lại quay

sang nhìn Phương Nhất Chước ở bên cạnh, hỏi: “Thiếu gia, Thiếu phu nhân

cũng đi vào sao? Bên trong rất bẩn a.”



Thẩm Dũng trước đây từng

theo Thẩm Kiệt vào đại lao xem qua, tất nhiên biết bên trong thế nào,

quay đầu nhìn Phương Nhất Chước, lại thấy nàng bước gần đến bên người

mình, ý tứ chính là —— nàng cũng muốn đi vào.



Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, rồi quay sang thương lượng với bọn nha dịch: “Chi bằng các

ngươi đem thư sinh kia ra bên ngoài này, ta có chuyện muốn hỏi hắn.”



“Đến phòng trực hỏi đi.” Nha dịch chỉ chỉ một phòng nhỏ ở ngay cửa đại lao, đó là nơi để bọn nha dịch trực ban nghỉ ngơi.



“Được.” Thẩm Dũng gật đầu, cùng Phương Nhất Chước và Trương tú tài đi vào bên trong ngồi xuống.



Không lâu sau, bọn nha dịch dẫn thư sinh kia đi ra.



Thẩm Dũng thấy khuôn mặt thư sinh tiều tụy, liền hỏi: “Ngươi biết chuyện mẹ ngươi bị người ta dùng độc hại chết rồi chứ?”



Thư sinh gật đầu.



“Những chuyện khác trước ta không nói, ta đến là muốn hỏi các ngươi chuyện

này.” Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước ngồi đối diện hai người, hỏi: “Hai

ngươi không phải đều là kẻ đọc sách sao? Vì sao đang êm đẹp lại chạy đến Yến Thúy lâu?”



Hai người hơi do dự một chút, thư sinh nói

trước: “Bởi vì… thê tử trong nhà ta thực sự rất hung hãn, nghe người ta

nói các cô nương bên trong Yến Thúy lâu vô cùng dịu dàng, cho nên ta mới đi xem một chút.”



“Ta là bởi vì một lần đi chơi thuyền hoa,

nghe được tiếng đàn động lòng người, hỏi là ai gảy… Có người nói, đó là

Loan Nhi ở Yến Thúy lâu.” Trương tú tài nói, “Cho nên mỗi khi ta phiền

muộn, liền đến Yến Thúy lâu nghe Loan Nhi xướng khúc, thường xuyên qua

lại, trở nên yêu mến nhau.”



“Ừ.” Thẩm Dũng gật đầu, lại hỏi: “Vì sao đều đi Yến Thúy lâu, mà không đi Phiêu Hương viện, đó cũng là một kỹ viện nổi tiếng a?”



“Bởi vì Loan Nhi ở trong Yến Thúy lâu.” Tú tài trả lời.



“Ta là bởi vì nghe người ta nói, các cô nương ở Yến Thúy lâu là ôn nhu nhất.” Thư sinh nói.



“Ha…” Thẩm Dũng bật cười, hỏi: “Ai nói cho các ngươi?” Ngoài miệng nói, trong lòng lại nghĩ rõ ràng là các cô nương ở Phiêu Hương viện dịu dàng hơn

một chút. Đang nghĩ lại thấy Phương Nhất Chước trừng mắt nhìn hắn một

cái, Thẩm Dũng vội vàng thu lại tâm trạng, nghiêm túc nghe trả lời.



“Một người bằng hữu hay cùng ta đi uống rượu.” Thư sinh nói, “Họ Đổng.”



“Đổng Mộ sao?” Trương tú tài ở một bên đột nhiên hỏi.



“Ách, đúng vậy.” Thư sinh gật đầu, “Là hắn… Ngày đó một đám người uống rượu

mà quen nhau, rất nhiều người chúng ta cùng chung một chỗ uống rượu tâm

sự, ta bởi vì chuyện thê tử mà tâm tình không tốt, sau đó hắn đến an ủi

ta, hai người chúng ta liền bắt đầu trò chuyện…”



Trương tú tài nhíu mi, cúi đầu dường như đang tự hỏi cái gì đó.



Thẩm Dũng vừa nghe thấy hai thư sinh này cùng biết một người, tinh thần lập tức phấn chấn lên, hỏi: “Đổng Mộ là ai?”



Trương tú tài nhìn Thẩm Dũng một chút, lắc đầu, nói: “Chỉ là gặp mặt một lần

mà thôi, ở Đông Hạng phủ này hắn dường như quen biết rất rộng, bình

thường khi đám thư sinh tụ hội kết bạn, kể cả họp đồng hương hay tụ tập

uống rượu, vân vân, thường xuyên có thể thấy hắn.”



“Ồ?” Thẩm Dũng khẽ nhíu mày, “Hắn có thân phận gì?”



“Chỉ là phu tử ở thư viện.” Trương tú tài nói, “Có điều đối với người khác tốt, cũng rất thân thiện.”



“Hắn chỉ cho các ngươi đến Yến Thúy lâu?” Phương Nhất Chước hỏi: “Một phu

tử, gợi ý các ngươi đến kỹ viện, không cảm thấy rất kỳ quái sao?”



“Cũng không hẳn là như thế.” Thư sinh lắc đầu, nói: “Thực ra người đọc sách

không phải lúc nào cũng tốt, có một số việc không thể nói với người

khác, chỉ có thể ở những nơi như thế mới có thể bày tỏ. Cũng bởi vì thái độ làm người của Đổng Mộ thân mật, cho nên rất nhiều người chọn hắn để

tâm sự.”



Sau đó, Thẩm Dũng lại hỏi một số tình tiết khác, cơ bản hai người đều khác nhau, điểm giống nhau duy nhất, chính là đều biết

Đổng Mộ.



Hỏi xong chuyện cũng đã là đêm khuya, Phương Nhất Chước theo Thẩm Dũng trở về phòng, hai người ở trong phòng, mặt đối mặt ngồi

trên ghế, bưng một chậu nước nhỏ để ngâm chân.



Phương Nhất Chước hỏi: “Tướng công, phu tử kia thật sự là người tốt sao? Xúi giục người

đã có vợ đi đến kỹ viện tìm hoa, rất không có đạo đức đi?”



Thẩm Dũng khẽ cười, “Nương tử, ngươi có biết có một loại người gọi là ‘dụ khách’ hay không?”



Phương Nhất Chước sửng sốt, “Ta đã từng nghe người khác nói qua.”



Thẩm Dũng cười cười, nói: “Kỹ viện quán hoa mở cửa đã là một điều thị phi,

lại không thể khua chiêng gõ trống ở đường cái gọi khách đến mua vui,

bởi vậy mới cần người dụ khách đến, những ‘dụ khách’ này đi tìm kiếm,

lôi kéo những người mới giới thiệu đến kỹ viện. Mỗi một kỹ viện, ít nhất cũng nuôi từ mười đến hai mươi người như vậy. Thường ngày bọn họ không

có việc làm chỉ chờ cơ hội mới đi kéo khách, mỗi tháng dựa theo số người dụ được mà lĩnh bạc, dụ được càng nhiều thì bạc càng nhiều.”



“Còn có kiểu mua bán thiếu đạo đức như vậy sao?” Phương Nhất Chước lắc đầu,

hỏi: “Vậy tướng công, ngươi nghĩ Đổng Mộ kia cùng án lần này có quan hệ

không?”



Thẩm Dũng nhấc hai chân từ trong nước ra, dẫm chân lên

trên thành chậu gỗ nói: “Ừ… Nói chung đây là điểm giống nhau duy nhất

của bọn hắn. Ngày mai, chúng ta đem đầu mối này nói cho đám người Thẩm

Kiệt, để cho bọn họ đi tra xét một chút, biết đâu tất cả những thư sinh

kia đều do một người lôi kéo đi, như vậy rất đáng nghi.”



“Ừ.”

Phương Nhất Chước gật đầu, dùng khăn lau khô chân, rồi đứng lên bưng

nước đi đổ, nói: “Tướng công, tra án thật ra cũng rất thú vị, từng bước

từng bước tìm ra đầu mối, đợi khi mọi đường đều thông tỏ, cũng là lúc

phá được án.



“Ừ, chính là như vậy.” Thẩm Dũng gật đầu cười, cùng Phương Nhất Chước đi đổ nước.







Sau khi hai người tiến vào trong chăn, mặt đối mặt nằm, Phương Nhất Chước

thấy Thẩm Dũng ghé vào gối, nhìn chằm chằm ván giường khắc hoa đến đờ

ra, liền hỏi: “Tướng công, đang nghĩ cái gì đó?”



Thẩm Dũng tát vào mồm, nói: “Nghĩ làm chuyện xấu.”



“A?” Phương Nhất Chước khó hiểu nhìn hắn, hỏi: “Ngươi muốn làm chuyện xấu gì?”
được có đau khổ nữa hay không. Dù sao các nàng cũng là dùng bạc mua về,

trong mắt người khác đều là thấp hèn, thư sinh nếu chán, hoặc là cản trở đến tiền đồ của bọn họ, nói không chừng sẽ lại giống như hiện tại, rời

bỏ các nàng. Còn không bằng các nàng cầm tiền tích góp, đến một xa không ai nhận được, khi đó tự lực cánh sinh, không biết chừng một ngày nào đó có duyên phận sẽ gặp được một phu quân tốt.”



“Ừ.” Thẩm Dũng gật đầu, nhìn sang Phương Nhất Chước ở một bên đang vô cùng cao hứng, siết

chặt tay nàng, nói: “Nương tử, ta sẽ không như vậy.”



Phương Nhất Chước sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Thẩm Dũng.



“Ta sẽ không không giống đám thư sinh bạc tình đó, cho nên ngươi nhớ kỹ,

sau đó bất luận xảy ra chuyện gì, ngươi đều phải tin ta.” Thẩm Dũng chăm chú nói.



Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Dũng một lúc lâu, duỗi tay nắm lấy cánh tay hắn, gật đầu: “Ừ! Ta nhớ kỹ.”







Về tới phủ nha, Thẩm Nhất Bác cũng bị kinh động, vừa nghe thấy được mời ra thăng đường phá án, thì há hốc mồm, có điều sau đó hỏi ra, biết được

chân tướng rõ ràng. Thì ra tất cả đều là Đổng Mộ tác quái. Hắn dụ dỗ

nhóm thư sinh kia đi đến kỹ viện, đám thư sinh này phần lớn đều là tiểu

tử ngốc chưa biết đến mối tình đầu, coi những cô nương kia giống tiên nữ không nói, còn vô cùng cảm kích, đám thư sinh kia rất nhanh liền trở

nên si mê.



Mà Đổng Mộ lại ở bên cạnh giật dây, những thư sinh

này cũng không phải gia đình nghèo khó, có nhiều kẻ còn rộng rãi xa hoa, bởi vậy liền chuộc kỹ nữ ra.



Theo lý thuyết có ví dụ của Diên

Nhi, các cô nương trong kỹ viện đối với chuyện này đều rất cẩn thận,

nhưng vẫn không chịu nổi sự khuyến khích ở một bên của Mạc tỷ. Cũng khó

trách, bán cô nương đi có thể tìm người mới, mà bạc chuộc thân cho một

người có đôi khi cô nương làm cả đời cũng không đủ. Hơn nữa có thể thoát ra khỏi biển khổ, làm lại người bình thường, dù sao cũng tốt, bởi vậy

cuối cùng các cô nương đều động tâm, được chuộc thân ra.



Đương nhiên, chuyện này sẽ gây dư luận xôn xao, người nhà thư sinh phản đối.



Lúc này, Đổng Mộ lại đóng vai tri kỷ, đơn phương tìm đến người nhà của các

thư sinh mà hắn muốn hại, mời bọn họ uống trà, nói muốn giúp khuyên bảo

thư sinh. Các lão nhân tự nhiên vô cùng cảm kích hắn, lại không biết khi nói chuyện hắn đã thừa cơ hạ độc, còn giả bộ đưa người về nhà, làm

thành tình trạng tự sát, hoặc thành tình trạng chết ngoài ý muốn, hại

tính mạng người.



Hại nhiều người như vậy, tuy rằng bản thân Đổng Mộ bất hạnh, nhưng giết người phải đền mạng, bởi vậy Thẩm Nhất Bác phán hắn tội chết. Mà Mạc tỷ cũng bởi vì biết chuyện không báo lòng mang ác

ý, cũng bị phạt nặng. Mặt khác, Thẩm Nhất Bác còn nghiêm cấm các kỹ viện nuôi ‘dụ khách’, một khi phát hiện ra tất nhiên sẽ trừng phạt nghiêm

khắc.



Án phá xong, Thẩm Nhất Bác quả thực thưởng cho Thẩm Dũng,

Thẩm Kiệt cùng Phương Nhất Chước, có điều Thẩm Dũng còn bị phạt quỵ từ

đường nửa ngày.







Vẻ mặt Thẩm Dũng bất đắc dĩ quỳ trên

bồ đoàn trong từ đường, Tiểu Kết Ba ở một bên hỏi hắn, “Thiếu gia? Ngươi phá án lập công, tại sao đại nhân còn muốn phạt ngươi? Đại nhân có phải ngại danh tiếng bị ngươi cướp sạch hay không?”



Thẩm Dũng liếc

mắt nhìn hắn một cái, nói: “Cha phạt vì ta hành sự mà không nói cho

người một tiếng, có điều cũng đúng, lần này là chúng ta may mắn, nếu như vận khí không tốt, biết đâu chúng ta đã rút dây động rừng, khiến cho

phạm nhân chạy mất rồi.”



“Ồ… Thật có ý tứ.” Tiểu Kết Ba nói thầm một câu.



“Tháng này tiền tiêu vặt của ngươi đã lĩnh chưa?” Thẩm Dũng hỏi Tiểu Kết Ba.



“Hắc hắc, đã lĩnh!” Tiểu Kết Ba cười ha ha gật đầu.



“Cho ngươi thêm hai lượng nữa.” Thẩm Dũng ném cho Tiểu Kết Ba hai lượng bạc, “Tích góp lại, chờ lớn lên mà cưới vợ.”



Tiểu Kết Ba vui vẻ cảm tạ Thẩm Dũng, đem bạc thu lại, cảm thấy hắn đi theo Thẩm Dũng thực sự tốt.



“Được rồi, nương tử ta đâu?” Thẩm Dũng hỏi.



“À… Vừa rồi Loan Nhi cô nương tới, đang nói chuyện với Thiếu phu nhân ở

cửa.” Tiểu Kết Ba nói, “Còn có vài một cô nương nữa, các nàng đều cầm

bọc quần áo nói là muốn đi xa, đến nói lời cảm tạ và từ biệt Thiếu phu

nhân và ngài.”



“Ồ?” Thẩm Dũng khẽ nhíu mày, “Những thư sinh kia không cưới các nàng sao?”



“Ta nghe nói, đám thư sinh đều rất áy náy, muốn cưới, thế nhưng những kỹ nữ kia dường như không muốn gả, cho nên cũng không tiện mặt dày giữ người

lại bên mình, vì vậy đều xé khế ước bán mình của các nàng, thả người đi, vừa rồi ta còn thấy Trương tú tài khóc đó.” Tiểu Kết Ba nói, “Có điều

muốn trách cũng phải trách bản thân mình trước, nghe nói, có cô nương

còn nhảy sông tự vận, may là được người cứu kịp thời nên không chết,

nhưng hài nhi trong bụng đã không có.”



Thẩm Dũng thở dài, “Có

hài nhi rồi còn không giữ ở bên người sao? Hôm nay có hối hận cũng không kịp rồi.” Nói rồi lại nhìn Tiểu Kết Ba, “Cho nên ngươi phải nhớ kỹ,

lòng người rất lạnh, sau này khi ngươi trưởng thành gặp được nha đầu

mình thích, không được cô phụ người ta, nếu ngươi hủy đi duyên phận của

chính mình, thì sau này sẽ không tìm lại được nữa, cái này gọi là báo

ứng.”



“Ha ha, Thiếu gia, vừa rồi lão gia cũng nói như vậy.” Tiểu Kết Ba cười nói.



Thẩm Dũng đỏ mặt, vội vàng lắc đầu, xong rồi xong rồi, hắn cư nhiên lại nói ra những lời giống phụ thân hắn!



Qùy đến trưa, Thẩm Dũng liền thấy mặt trời thẳng trên đỉnh đầu, liền bật

người đứng lên đi đến phòng bếp, đói chết! Còn có, lần này phụ thân hắn

phạt hắn quỳ, không cho Phương Nhất Chước đến gần, Thẩm Dũng cũng cấp

bách, tận trưa rồi vẫn không thấy nàng.



Chạy tới phòng bếp, Thẩm Dũng vừa ngửi thấy hương thức ăn, liền thấy trong bụng kêu loạn lên, thật thơm a!



“Nương tử!” Thẩm Dũng chạy vội đi vào, đã thấy hạ nhân trong viện đang ăn rồi, Phương Nhất Chước bưng một hộp thức ăn, đi về phía hắn, vừa thấy hắn

liền cười: “Tướng công, chúng ta vào trong đình viện ăn đi, hôm nay trời thật đẹp.”



“Được, hôm nay ăn cái gì thế?” Thẩm Dũng nhịn không được, mở hộp thức ăn ra nhìn.



“Đùi gà hun trà thơm.” Phương Nhất Chước cười cười, nói: “Loan Nhi vừa tặng

ta một ít trà vô cùng tốt, ta liền lấy ra để hun đùi gà.”



“Trà

cũng có thể hun đùi gà sao?” Thẩm Dũng duỗi tay cầm lấy một cái đùi gà,

đưa đến trước miệng cắn một miếng, liền cảm thấy hương trà xông vào mũi, thịt gà đặc biệt mềm, béo gầy đều rất hợp rất vị, vội vàng gặm tiếp

miếng nữa, miệng vẫn không quên khen, “Thật ngon!”



“Trước tiên

dùng gừng thái lát và rượu để ướp đùi gà, sau đó mới thoa muối, hành lá

và tiêu lên, rồi đổ tương vào, lá trà cũng nhét vào trong, cuối cùng

dùng lá sen bao lại, dùng rơm quấn xung quanh, gác ở trên lửa để hun.”

Phương Nhất Chước vừa nói vừa đưa tay lau một bên miệng còn dính nước

tương cho Thẩm Dũng, “Cái này gọi là trà hun đùi gà, hun thịt gà mềm, ta vốn chuẩn bị nấu cháo gà, nhưng sẵn có lá trà ngon, nên chuyển sang làm trà hun đùi gà.”



“Ừ.” Thẩm Dũng gật đầu, giơ ngón cái lên, “Nương tử anh minh.”