Phương Đại Trù

Chương 37 : Cơm đậu nành cùng ấm lòng người

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Từ sau khi Thẩm Dũng phá được vụ án của Yến Thúy lâu, ở Đông Hạng phủ

bắt đầu trở nên nổi danh, tất cả mọi người đều khen hắn lãng tử biết

quay đầu. Mặt khác, mọi người đều thấy Thiếu phu nhân của Thẩm gia cũng

là một người không thể không kể công, ngay cả khi phu quân vốn là một

tiểu ác bá cũng có thể quản giáo trở nên tốt như vậy. Quả nhiên nam nhân phải có một nương tử tốt thì mới có tiền đồ?



Thẩm Dũng hoàn

toàn không để ý đến thái độ của mọi người đối với sự thay đổi của hắn,

vô luận trước đây bị coi thường xem nhẹ hay cho tới bây giờ được tán

thưởng khen tặng, Thẩm Dũng đều không quan tâm, trên đời này người duy

nhất đối với hắn trước sau như một, không cần biết hắn là ác bá hay là

kẻ có tài, chỉ có Phương Nhất Chước.



Mặt khác, gần đây Thẩm Dũng rất bận rộn, Thương Mãn Vân và Mạc Phàm Đường rất nhanh đã trở lại, lúc trước bận rộn tra án, công phu Thẩm Dũng có thể tranh thủ luyện tập

nhưng sách thì hoàn toàn không kịp đọc, mấy ngày nay hắn đều chú tâm vào đọc sách và luyện võ.



Phương Nhất Chước liên tục thay đổi

phương pháp, làm thức ăn ngon cho Thẩm Dũng, mỗi ngày Thẩm Dũng đều

không có tâm tư đi ra ngoài. Xem sách một hồi, lại chạy đi vui đùa với

Phương Nhất Chước một chút, mỗi ngày đi qua vô cùng tự tại.



Nửa

tháng chớp mắt trôi qua, hôm nay Thẩm Dũng dậy thật sớm, dẫn theo Phương Nhất Chước đi đến viện của Mạc Phàm Đường. Trong viện không có ai, chỉ

thấy một quyển quyền phổ đặt ở trên bàn, bên cạnh còn có tờ giấy được

cái chén đè lên, bên trên viết —— tiếp tục luyện.



“Sư phụ lại rời đi sao?” Thẩm Dũng thu hồi tờ giấy, cầm quyền phổ lật qua lật lại, “Hắn gần đang bận cái gì a?”



“Có thể là sự tình vẫn chưa xong.” Phương Nhất Chước nói, “Chi bằng sang bên chỗ Thương sư phụ nhìn một chút?”



“Ừ… Ta cũng không muốn về vội.” Thẩm Dũng kéo tay Phương Nhất Chước, trở về thành, đi đến nơi ở của Thương Mãn Vân. Quả nhiên, trong nhà Thương Mãn Vân cũng không có ai, trên bàn đặt một chồng sách lớn, khẳng định để

lại cho Thẩm Dũng xem.



Thẩm Dũng ôm sách, “Lần này là sách sử.”



Phương Nhất Chước tiến đến giúp hắn cầm một ít, hai người ôm sách, tiếp tục trở về.



“Hai lão đầu này đi nơi nào vậy nhỉ?” Thẩm Dũng tự nói thầm, “Thần thần bí

bí, không hiểu sao lại cảm thấy chuyện tình của hai người bọn họ dường

như liên quan đến ta.”



“Sao cơ?” Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Dũng, “Tướng công, ngươi đoán là có chuyện gì?”



Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, lắc đầu thở dài.



Hai người vừa trò chuyện vừa trở về phủ, Thẩm Dũng ngửi thấy hương bánh bao nhân thịt ở ven đường, nói: “Nương tử, ta muốn ăn bánh bao thịt.”



Phương Nhất Chước gật đầu, “Được, tý nữa đi mua thịt.”



“Ta muốn ăn bánh mứt táo.”



“Được.”



“Ta muốn ăn chao đậu phụ.”



“Được.”



“Ta muốn ăn súp bò.”



“Được.”



“Ta muốn ăn ngươi.”



“Được…Ách”



Thẩm Dũng nheo mắt nhìn nàng, trên mặt Phương Nhất Chước đỏ hồng, liếc nhìn hắn rồi lập tức cúi mặt xuống.



“Ngươi nói là được nha.” Thẩm Dũng liến lại gần, trên tay đang ôm sách, đành dùng khuỷu tay chọc chọc nàng.



Phương Nhất Chước bị hắn huých hai cái, trừng mắt: “Trên đường, đừng nháo!”



Hai người lại tiếp tục đi, liền thấy phía trước cách đó không xa, trước cửa một tửu lâu, có rất nhiều người vây quanh.



“Có chuyện gì thế nhỉ?” Phương Nhất Chước hiếu kỳ, cùng Thẩm Dũng liếc mắt nhìn nhau, hai người đồng loạt bước lên nhìn.



Chỉ thấy trong đám người, có một nữ tử mặc quần áo trắng, mang lụa trắng

đang quỳ, phía trước mặt có bày ra một tờ giấy, dùng chu sa màu đỏ, viết hai chữ —— giải oan.



Phương Nhất Chước từ khe hở giữa đám người gắng nhìn vào, khẽ nhíu mày, hỏi Thẩm Dũng: “Tướng công, nàng viết giải oan đó.”



“Này, cô nương, ngươi có oan khuất gì?”



Trong đám người đang vây xem có kẻ hỏi nàng.



Cô nương kia không có lên tiếng, vẫn im lặng quỳ như trước, nữ tử này dùng khăn sa che mặt, bộ dạng không thấy rõ lắm, trên người một thân lụa

trắng, dáng người gầy thướt tha, có vài phần vị đạo, vừa nhìn đã biết là một mỹ nhân.



“Cô nương, nếu có oan khuất, không ngại thì nói cho chúng ta nghe một chút được không?”



“Đúng thế, chúng ta nhiều người như vậy, xem có thể giúp được ngươi hay không.”



Nam tử vây xem không hề ít, đối với nàng đều rất là hiếu kỳ, liên tục hỏi thăm.



“Tướng công?” Phương Nhất Chước thấy Thẩm Dũng chỉ nhìn thoáng qua rồi cầm sách tiếp tục đi, liền đuổi theo, hỏi: “Mặc kệ sao?”



Thẩm Dũng cười cười, thờ ơ nói: “Chưa đến năm mươi bước phía trước là huyện

nha, nàng có oan tình, không biết đến cửa phủ đánh trống kêu oan sao?

Làm gì phải quỳ ở nơi này?”



“Có thể là người từ quê lên nên

không biết quy củ?” Phương Nhất Chước hỏi, “Ta thấy nàng không nói lời

nào, có thể là câm điếc hay không?”



“Ừ…” Thẩm Dũng gật đầu, “Yên tâm đi, người vây quanh đó nhiều lắm, mỗi ngày nha môn đều có nha dịch

đi tuần, tự nhiên sẽ có người phụ trách việc này.”
Thẩm Dũng mỉm cười, gật đầu: “Đương

nhiên là thoả mãn, Thẩm gia ta có quy củ, cả đời chỉ có thể lấy một

người vợ, cưới được Nhất Chước là phúc khí của ta.”



“Ồ…” Phương

Thọ tự nói, Thẩm Dũng không hổ là công tử của Thẩm Nhất Bác, lời này có

thể nghe được hai ý. Câu nói “đời này chỉ có thể lấy một người vợ”,

chính là nhận định ngoài Phương Nhất Chước ra thì không thể lấy người

khác. Ngẫm kỹ còn ý tứ oán giận. Chính là nếu như lúc đó người gả thay

không phải Phương Nhất Chước mà là cô nương loạn thất bát tao khác, vậy

cả đời Thẩm Dũng hắn không phải lỡ dở rồi sao.



Phương Thọ thấy

đã không có hy vọng gì, cười gượng hai tiếng, gật đầu: “Tốt tốt, thoả

mãn là tốt rồi, ta cũng không có chuyện gì, chỉ đến xem một chút, mang

theo ít đặc sản quê nhà lên.”



Thẩm Dũng cười cười, mời Phương Thọ ở lại ăn cơm, Phương Thọ sao có thể đồng ý, liền vội vàng cáo từ.



Thẩm Nhất Bác cũng có chút thoả mãn, đi đến thư phòng làm việc.



Thẩm Dũng tiễn lão đầu ra khỏi cửa phủ, sau đó quay về phòng bếp, trên đường gặp Liên Nhi.



Liên Nhi đang ôm củ cải trắng đi ra ngoài.



“Liên nhi.” Thẩm Dũng cười hỏi, “Ôm cải trắng đi chỗ nào?”



“Cái này, Thiếu phu nhân nói là muốn ướp, nên trước phơi ra ngoài nắng cho khô chút.” Liên Nhi trả lời.



Thẩm Dũng lắc đầu, rau lại đem ra phơi nắng sao, liền cười hỏi, “Có phải Thiếu phu nhân đã hỏi ngươi là ai tới đúng không?”



“Đúng rồi.” Liên Nhi nháy mắt mấy cái.



Thẩm Dũng gật đầu, cũng không hỏi nữa, Liên Nhi này là nha đầu thẳng thắn,

tất nhiên sẽ nói là Phương Thọ tới, như vậy hiện tại trong lòng Phương

Nhất Chước chắc chắn đang bất ổn.



Để Liên Nhi đi, Thẩm Dũng vẫn

tiếp tục đi về phía phòng bếp, vào đến cửa thấy Phương Nhất Chước đang

đứng bên cạnh bếp lò đến xuất thần, nhưng bên trên bếp lại truyền ra một mùi hương khiến Thẩm Dũng có chút giật mình… Trước đây chưa từng ngửi

thấy a, cái gì mà lại thơm như vậy.



“Nương tử.” Thẩm Dũng vội chạy vào trong, khiến cho Phương Nhất Chước càng hoảng sợ.



“Cái gì thơm như vậy?” Thẩm Dũng nhấc lên nắp nồi, nhìn vào bên trong, thấy

bên trong là một nồi cơm lớn, màu trắng xanh giao nhau đẹp mắt vô cùng,

còn tỏa ra hương vị thơm ngào ngạt.



“Cơm đậu nành thịt mặn.”

Phương Nhất Chước nói, dùng cái môi xới cơm ra bát cho Thẩm Dũng, lại

bới xuống đáy nồi xúc lên miếng cháy khô vàng đặt vào một bát lớn, bên

trên có rắc thịt vụn, rồi đem qua.



Thẩm Dũng ăn một miếng, cơm

dẻo, đậu nành mềm mà thơm, thịt rất vừa miệng, miếng cháy lại càng thơm

giòn mang theo hương đậu nành tươi mát và thịt béo ngậy: “Nương tử, ăn

thật ngon.”



Phương Nhất Chước lại từ trong nồi khác múc ra một

chén canh trứng đậu nành, còn có một đĩa lạp xưởng xào rau xanh đặt lên

trên bàn.



Thẩm Dũng ngồi xuống ăn, liên tục khen ngon.



“Cái kia, tướng công.” Phương Nhất Chước cũng ngồi xuống, do dự một chút, duỗi tay nắm lấy ống tay áo Thẩm Dũng.



“Nương tử, sao lại không ăn?” Thẩm Dũng khó hiểu, chạy đi tự xới một chén cơm

cho mình, đưa cho Phương Nhất Chước chén cơm vừa rồi của hắn.



Phương Nhất Chước nhìn một chút, lại từ bọc nhỏ bên hông, lấy ra một tập ngân phiếu, đưa cho Thẩm Dũng.



“Oa.” Thẩm Dũng nhìn lướt qua, “Nhiều ngân phiếu như vậy?”



“Là… của hồi môn Phương Thọ đưa cho.” Phương Nhất Chước thành thật nói, “Muốn trả lại không?”



“Dựa vào cái gì?” Thẩm Dũng cười, “Đó là của hồi môn của Thẩm gia ta, đưa

đến lại đưa về, một phân tiền cũng không phải của bọn họ.”



“Ách…” Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Dũng, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi biết rồi sao?”



Thẩm Dũng cười xấu xa tiến lại gần, “Biết cái gì?”



Phương Nhất Chước nhìn hắn.



Thẩm Dũng đem chiếc đũa đưa cho nàng, cười nói: “Ngươi cho rằng cha mẹ ngốc sao, ngươi vào cửa một vài ngày đã biết rồi.”



“Cha và mẹ cũng…” Phương Nhất Chước có chút khẩn trương, Thẩm gia là gia

đình giàu có lại là quan, chuyện này đối với Thẩm gia… đúng là không

tốt.



“Ừ, cha mẹ nói: nếu ta khiến cho ngươi đau khổ sẽ làm thịt ta.” Thẩm Dũng cười nói.



Phương Nhất Chước sửng sốt, Thẩm Dũng tiến lại gần, miệng đầy mỡ dán sát vào

quai hàm của nàng, thổi một hơi: “Nương tử… xới cho ta một chén cơm

nữa.”



Vành mắt Phương Nhất Chước hồng hồng đi xới cơm cho Thẩm Dũng.







Đến khi Thẩm Dũng ăn hết bát thứ tư, còn lớn tiếng nói muốn uống nốt nước

sốt trứng trong nồi, Phương Nhất Chước liền nắm lấy chóp mũi Thẩm Dũng,

cười khẽ: “Đúng là thùng cơm!”