Phương Đại Trù

Chương 39 : Ốc xào cay cùng đại trượng phu

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Phương Nhất Chước bị Thẩm Dũng kéo đến cửa hàng

son phấn, chưởng quầy tất nhiên tiếp đãi vô cùng nhiệt tình. Sau khi

tiến vào bên trong cửa hàng, Thẩm Dũng nói muốn mua phấn hương, liền

tiến đến chỗ đặt hộp phấn mở ra ngửi một chút.



Phương Nhất Chước tiến lại gần nhìn hắn, hỏi: “Tướng công, muốn ta dùng phấn hương sao?”



Thẩm Dũng lắc đầu, “Không, ngươi như bây giờ là tốt nhất, ta chỉ thích mùi

hương trên người ngươi, nhàn nhạt dễ chịu, quá thơm rất nhức mũi… A… Hắt xì.”



Thẩm Dũng vừa nâng một hộp phấn lên ngửi liền hắt hơi hai cái, xoa xoa mũi, hắn vội đổi sang hộp phấn khác.



“Ngươi sẽ không…” Phương Nhất Chước có chút hoài nghi nhìn hắn, “Dùng cho chính mình chứ?”



“Tất nhiên là không.” Thẩm Dũng vội mở to mắt lắc đầu, rốt cục cũng ngửi

thấy được từ một hộp, liền đưa qua cho Phương Nhất Chước ngửi thử,

“Nương tử, mùi hương này cùng hương thơm trên người cô nương vừa nãy

giống nhau không?”



Phương Nhất Chước ghé mũi hít một hơi rồi gật đầu, “Ừ, đúng là cái này!”



“Đúng vậy!” Thẩm Dũng quay sang hỏi chưởng quầy, “Có phải có cô nương ở phủ nào đó thường xuyên dùng loại phấn này hay không?”



Chưởng quỹ hơi sửng sốt, cười nói, “Phương phủ.”



Thẩm Dũng khẽ nhíu mày, chưởng quỹ khó hiểu quay sang nhìn Phương Nhất Chước, “Thiếu phu nhân không phải là…”



“À.” Thẩm Dũng đem phấn hương bỏ trở lại, nói cáo từ, rồi kéo Phương Nhất Chước đi ra ngoài.



“Tiểu thư vừa nãy, đoán chừng chính là Phương Dao.” Ra khỏi cửa hàng son phấn, Thẩm Dũng thấp giọng nói.



“À.” Phương Nhất Chước gật đầu, Phương Dao kia, thật xinh đẹp.



Thẩm Dũng thấy Phương Nhất Chước dường như hơi lo lắng, liền nói một câu:

“Ngươi dễ nhìn hơn nàng, ta thấy nàng có vẻ xảo quyệt, ngươi mới đáng

yêu.”



Thật ra Phương Nhất Chước cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ

cảm thấy mơ hồ không được tự nhiên, nàng cũng không phải người keo kiệt

nhưng đối với Phương Dao vẫn có chút lưu ý, dù sao thật vất vả lắm mới

có một mối lương duyên. Thẩm Dũng nói lời kia, chính là muốn nàng vui

vẻ, trên mặt Phương Nhất Chước ửng đỏ, cảm thấy rất thỏa mãn.



“Tướng công, người kia thật là Phương Dao sao?” Phương Nhất Chước hỏi: “Nàng

không phải đã đi rồi sao, thế nào còn trở về? Còn có, ngày đó nha đầu

của nàng quỳ trước cửa tửu lâu muốn giải oan, sau đó thì Phương lão gia

tìm đến, đến tột cùng là vì cái gì?”



“Còn chưa rõ ràng sao?” Thẩm Dũng mỉm cười.



Phương Nhất Chước không hiểu nhìn hắn.



“Ừm… Nương tử, nếu ngươi là Phương Dao, ngươi có chịu gả cho ta hay không?” Thẩm Dũng hỏi.



Phương Nhất Chước nghe xong, mỉm cười, hỏi “Vậy ngươi nếu biết ta là Phương Nhất Chước, ngươi còn có thể cưới ta hay không?”



Thẩm Dũng hơi ngẩn người, sau đó cười ha ha, liên tục gật đầu, “Thú vị!”



Sau đó, hai người cũng không nói về chuyện này nữa, nắm tay nhau trở về,

vừa khéo chạm mặt Phương Dao cùng nha hoàn của nàng đang chậm rãi đi về.



Bốn người liếc mắt nhìn nhau, Phương Dao thấy Thẩm Dũng cùng Phương Nhất

Chước nhìn mình, liền chuyển mắt nhìn đường đi. Nha hoàn Kinh Nhi thấy

Thẩm Dũng nhìn chằm chằm Phương Dao, liền hung hăng trừng mắt với hắn.

Thẩm Dũng khó hiểu, Phương Nhất Chước cũng có chút bất mãn, kéo Thẩm

Dũng bước nhanh đi, tự nhiên đang êm đẹp lại bị người ta trừng mắt nhìn.



Mà hành động này của Phương Nhất Chước, trong mắt của Phương Dao và Kinh

Nhi chính là tiểu nương tử đang ghen, không cho tướng công háo sắc nhìn

các nàng.



“Tiểu thư.” Kinh Nhi nói khẽ với Phương Dao, “Tiểu thư nói xem, nha đầu nấu cơm đối với một người như Thẩm Dũng cũng coi như

bảo bối, có thể thấy nàng chịu không ít khổ, lo sợ tiểu thư đoạt tướng

công với nàng.”



Phương Dao có chút bất đắc dĩ gật đầu, nói:

“Cũng khó trách, cô nương này từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoại, còn không

biết nàng có biết chữ hay không, ai… Lần này cha thực sự hồ đồ rồi, sau

này nếu Thẩm Dũng thay lòng đổi dạ, chúng ta phải đối với nàng thế nào

cho phải?”



“Đúng thế.” Kinh Nhi gật đầu, “Nhưng cũng may mà tiểu thư không gả cho hắn.”



Phương Dao đứng ở tại chỗ, thấy Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước chắp tay nhau

vừa nói vừa cười đi ở phía xa, đột nhiên nói: “Kinh Nhi, chúng ta đi xem một chút đi.”










Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lúc đó có hai

người xuất hiện ở đầu ngõ, chính là Phương Dao cùng Kinh Nhi.



Hai người vội vàng bước vào ngõ nhỏ, nhưng lại thấy Thẩm Dũng và Phương

Nhất Chước đang dựa vào tường nhìn hai nàng. Phương Dao không có kinh

nghiệm gì, trên mặt xấu hổ đã nghĩ chạy đi. Nhưng Kinh Nhi lại rất trấn

định, kéo tay Phương Dao đi chậm lại.



Thẩm Dũng hỏi, “Hai người các ngươi là ai? Đi theo chúng ta làm gì?”



“Ai theo các ngươi?” Kinh Nhi giương mi lên, “Đường này cũng không phải của nhà ngươi, trừ ngươi ra không cho ai đi sao?”



“Ha.” Thẩm Dũng cười nhạt một tiếng, nhìn hai người một chút, đột nhiên mở

rộng phiến áo ngoài, trong miệng ho khan hai tiếng vô cùng thô tục, phun ra một miếng nước bọt, “Ai nha, hôm nay sao lại nóng như vậy, chi bằng

cởi bớt quần áo đi.”



“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?” Kinh Nhi sợ hãi vội vàng đứng lên trước chắn cho Phương Dao.



“Làm gì sao?” Thẩm Dũng bĩu môi, “Đường này cũng không phải của các ngươi,

ngươi quản được lão tử cởi y phục chắc? Lão tử còn cởi quần này!”



“A!” Kinh Nhi sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vã kéo Phương Dao, “Tiểu thư

chúng ta đi mau, hắn chính là một tên lưu manh!” Nói xong, kéo Phương

Dao mặt mũi đã trắng bệch, vội vã chạy trốn.



Thẩm Dũng bật cười, chỉnh chỉnh lại quần áo, quay đầu nhìn Phương Nhất Chước, chỉ thấy nàng đứng ở một bên, thần sắc phức tạp nhìn hắn.



Thẩm Dũng gãi gãi đầu, “Nương tử, ngươi đừng để ý, ta làm như vậy là để các nàng sau này sẽ không tìm chúng ta dây dưa nữa.”



Phương Nhất Chước gật đầu, đi lên giúp Thẩm Dũng chỉnh lại y phục, “Ta biết,

chỉ là tướng công, ngươi có thể từ từ nói với các nàng, sao phải giả

trang kẻ lưu manh, để cho bọn họ xem nhẹ.”



“À… Các nàng muốn

chính là cái này, ta liền cho bọn họ nhìn.” Thẩm Dũng ôm vai đi Phương

Nhất Chước đi ra ngoài, nói tiếp: “Trước kia Phương Dao nghĩ ta chính là một tên lưu manh, hạ tam lạn* cho nên mới không chịu gả cho ta, nghĩ

trăm phương nghìn kế để đào hôn còn tìm ngươi đến gả thay. Nhưng gần đây Đông Hạng phủ lại loan truyền tin tức ta lãng tử quay đầu, không cần

biết trong lòng nàng nghĩ như thế nào, nhưng đoán chừng ít nhiều cũng có chút không cam lòng.”



*Hạ tam lạn: Chỉ những kẻ bỏ đi, không có tiền đồ.



Phương Nhất Chước gật đầu, “Ừ, tướng công nói rất đúng.”



“Nương tử, nói thật, ngươi cho rằng phụ thân sẽ không tức giận sao?” Thẩm Dũng cười nhạt một tiếng, “Bị xem nhẹ tất nhiên sẽ không thoải mái, hơn nữa

cha ta là ai, ngày đó tất nhiên không cho Phương Thọ mặt mũi. Theo ta

thấy, Phương lão gia kia sau khi trở về, nhất định sẽ nói ta không đến

một văn tiền, muốn dẫn nữ nhi rời khỏi đây. Chuyện Phương Dao để một nha đầu đến thử ta ngày đó, đại khái không thử được, cho nên lần này muốn

đi xem cho rõ ràng.”



Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Dũng, “Ngươi rõ ràng là trở nên tốt hơn, vì sao không để cho các nàng nhìn thấy, để nàng hối hận?”



Thẩm Dũng bật cười, vỗ vỗ vai Phương Nhất Chước, nói: “Ta vì sao phải để

nàng hối hận? Nàng ta có hối hận thì cũng có gì tốt với ta? Nàng ta

chính là loại tiểu thư khuê các tranh cường háo thắng, nàng một đường đi theo chúng ta, đơn giản chỉ là muốn xác định một chút xem ta có còn là

kẻ lưu manh nữa hay không. Vừa rồi để nàng thấy ta rất thương ngươi, tất nhiên trong lòng nàng còn nghi vấn, cho nên mới đi theo đến tận đây,

hôm nay để nàng thấy được ‘bộ mặt thật’ của ta, bất kể bên cạnh có nương tử, ta vẫn là một tên lưu manh, không xứng với nàng, cho nên nàng đào

hôn không sai! Ta là nam tử hán đại trượng phu, cần gì phải tính toán

với một cô nương? Nàng muốn xem cái gì ta liền diễn cho nàng xem cái đó, để nàng an tâm đi tìm một nam nhân tốt mà gả cho, tránh cho những

chuyện rắc rối.”



Phương Nhất Chước sau khi nghe xong, cười gật

đầu: “Tướng công nói rất đúng, ngươi so với những kẻ được gọi là tài tử, thư sinh còn tốt hơn gấp trăm lần. Chỉ là ta sợ các nàng ở sau lưng

ngươi nói bậy.”



“Đừng lo.” Thẩm Dũng thờ ơ nói: “Người khác nghĩ thế nào cũng chẳng liên quan đến ta, chỉ cần nương tử hiểu là được rồi.”



Phương Nhất Chước đỏ mặt lên, mẹ nàng bình thường luôn nói nam nhân miệng ngọt không đáng tin cậy… Thế nhưng, tướng công nàng nói ngọt nàng lại thấy

thật tốt nha.



Hai người đang vui vẻ đi về phía trước, chợt nghe thấy phía sau có tiếng ho khan.



Hai người cảm thấy âm thanh rất quen tai, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy

Thẩm Nhất Bác dẫn theo Thẩm Kiệt cùng Tiểu Kết Ba, vẻ mặt bất đắc dĩ

đứng ở phía sau hai người, cũng không biết đã theo bao lâu.



“Phụ thân?” Thẩm Dũng sửng sốt.



“Trên đường lớn còn khoác vai bá cổ.” Thẩm Nhất Bác trừng mắt nhìn Thẩm Dũng, “Đi đứng cho nghiêm chỉnh, nắm tay không được sao?”



“À.” Thẩm Dũng lập tức chuyển sang nắm tay Phương Nhất Chước, khóe miệng Thẩm Nhất Bác hơi giật giật, đi lên phía trước.



Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước liếc mắt nhìn nhau, hỏi Tiểu Kết đang đeo một bao quần áo ở phía sau, “Đi đâu đó?”



“Lão gia muốn mang chúng ta đi Thanh Sơn thôn.” Tiểu Kết Ba nói với hai người, “Đi thăm dò chuyện tình của nạn dân.”