Phương Đại Trù
Chương 40 : Gà quay mật cay cùng Thanh Sơn thôn
Ngày đăng: 13:31 19/04/20
Thẩm Nhất Bác không muốn để người khác chú ý, nên
mang theo một bao quần áo đi ra ngoài thành, ở trong trạm dịch thuê một
chiếc xe ngựa bình thường nhất, giả trang thành thương lữ qua đường, đi
tới Thanh Sơn thôn.
Trên đường, Thẩm Kiệt ngồi ở bên ngoài điều
khiến ngựa, Tiểu Kết Ba ngồi ở bên cạnh cùng hắn tán gẫu, Thẩm Nhất Bác ở trong xe trên tay cầm một quyển địa chí (gần giống bản đồ ngày nay) về
Thanh Sơn thôn.
Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước cùng ngồi sóng vai ở phía đàng sau của xe, nhỏ giọng nói chuyện phiếm.
“Tướng công, ngươi đã đến Thanh Sơn thôn bao giờ chưa?” Phương Nhất Chước hỏi.
“Chưa, hình như chỉ là một thôn nhỏ.” Thẩm Dũng nói thầm, “Có điều bây giờ chắc đã trở nên hoang vắng rồi.”
“Đúng thế, đã chết nhiều người như vậy.” Phương Nhất Chước gật đầu, vén rèm
lên hỏi Thẩm Nhất Bác ở bên trong, “Phụ thân, Thanh Sơn thôn thuộc phạm
vi quản lý của Đông Hạng phủ sao?”
“Ừ.” Thẩm Nhất Bác gật đầu,
“Thanh Sơn thôn thuộc về Lạc huyện, là huyện lệ thuộc trực tiếp của Đông Hạng phủ, huyện lệnh Lạc huyện hình như tên là Vinh Thường Tại*.”
*Vinh Thường Tại: Lúc nào cũng có vinh hoa phú quý.
“Tên này thật tốt a.” Thẩm Dũng có chút bất mãn nhỏ giọng nói với Phương
Nhất Chước: “Chẳng bù cho cái tên phổ thông của ta, đầy đường chỗ nào
cũng nghe được.”
Phương Nhất Chước cười tủm tỉm, “Thẩm Dũng nghe không tốt sao? Gọi ngươi Thẩm Dũng vô địch nha.”
Thẩm Dũng bĩu môi, “Dũng a Dũng* … Có cảm giác hơi thiếu đầu óc.”
*Chữ Dũng trong tên Thẩm Dũng là dũng cảm, hùng dũng.
“Phốc.” Phương Nhất Chước không nhịn được bật cười: “Đúng là có chút.”
“Ngươi nói tên ta sao?” Thẩm Dũng nheo mắt lại nhìn nàng, tiến đến gần: “Mặc kệ, cho ta hôn một cái.”
Phương Nhất Chước có chút ngượng ngùng, ghé môi vào một bên má Thẩm Dũng khẽ
hôn, hắn lại không cam lòng liền truy đuổi, dây dưa một hồi, hai người
không cẩn thận trực tiếp ngã vào bên trong xe ngựa, chỉ thấy Thẩm Nhất
Bác đang cầm quyển sách, bất đắc dĩ nhìn hai người.
“Khụ khụ.”
Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước vội vàng ngồi ngay ngắn lại, không dám náo loạn nữa.
Mọi người không đi đến Lạc huyện, mà trực tiếp đánh xe tới Thanh Sơn thôn.
Trên đường hỏi thăm một hồi, rất nhiều người khuyên bọn họ đừng đi, nói
Thanh Sơn thôn đã trở nên hoang vu, ban ngày không một bóng người, buổi
tối còn có cô hồn dã quỷ.
Thẩm Nhất Bác nghe càng cảm thấy lạ,
vẫn để Thẩm Kiệt đánh xe đi tiếp, quay sang hỏi mọi người: “Đến Thanh
Sơn thôn qua đêm được không?”
Thẩm Dũng gật đầu, lại hỏi: “Phụ thân, còn có chuyện ma quái sao?” Thẩm Dũng hỏi Thẩm Nhất Bác.
“Vừa lúc có quỷ thần.” Thẩm Nhất Bác cười cười, “Có quỷ thần sẽ biết được
những người đó chết như thế nào, vừa vặn giải oan cho bọn họ.”
“Đúng vậy.” Thẩm Dũng lại gật đầu, thấy Phương Nhất Chước tiến đến kề sát vào người hắn, trong lòng Thẩm Dũng nghĩ, nói không chừng buổi tối Phương
Nhất Chước sợ hãi sẽ chui vào trong lòng hắn, cũng tốt.
Đến
chạng vạng, xe ngựa rốt cục cũng tới được Thanh Sơn thôn, một tấm bia
nằm ở ven được viết ba chữ lớn “Thanh Sơn thôn”, gần nửa tấm bia đá chôn ở dướt đất, chung quanh cỏ dại mọc thành bụi.
Thẩm Nhất Bác xuống xe, đưa mắt nhìn lại, không nhịn được mà nhíu mày.
Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước cũng nhảy xuống xe, chỉ thấy dưới ánh chiều
tà, thôn trang phía trước vô cùng tĩnh mịch, đập vào mắt là đồng ruộng
hoang vu cùng nhà cửa rách nát. Hiện tại chính là thời gian chuẩn bị cơm tối, nhưng một chút khói bếp cũng không nhìn thấy, trên những cành cây
già cỗi trơ lá có đậu vài con quạ đen, phát ra tiếng kêu thê lương, đúng là một thôn trang hoang vắng rất thảm đạm.
“Mọi người thấy
sao?” Phương Nhất Chước nhìn quang cảnh, có chút tiếc hận, thôn này nằm
gần núi Bố Bắc nguồn nước lại thuận lợi, rất tiện cho việc canh tác
ruộng nước, vốn là một thôn nhỏ yên tĩnh tốt lành, nay lại trở nên hoang tàn đổ nát.
“Hẳn là không còn người ở lại.” Thẩm Dũng chỉ chỉ
liên tục gật đầu: “Đúng là kỳ hoặc, tuyệt đối không phải bệnh chết!”
Tất cả mọi người cảm thấy phấn chấn, vốn chuyện rau gây ra bệnh dịch là
không thể tưởng tượng nổi, có điều là chúng dân chạy nạn đều nói như
vậy. Nhưng đến tột cùng là cái gì gây ra dị tượng này, còn có nhiều
người chết như vậy? Hôm nay đã nhìn ra, chuyện này chắc chắn không phải
là thiên tai, chỉ có thể là do con người!
“Đói bụng rồi!” Thẩm
Dũng nói, cùng với Tiểu Kết Ba đi ra ngoài đốt bếp nấu nước, chuẩn bị
giết gà, Phương Nhất Chước bắt đầu đi kiếm củi khô, để đốt một đống lửa, chuẩn bị làm gà nướng mật cay cho mọi người ăn.
Thẩm Dũng thật vất vả đem nước nóng bắc ra, bắt đầu giết gà vặt lông.
Phương Nhất Chước dùng mề, gan và tiết gà nấu một nồi canh, ba con gà còn lại
đều xẻ nửa ra, dùng cành cây thẳng xiên qua, nàng từ trong bọc hành lý
tùy thân, lấy ra một bình nhỏ màu đỏ ướp lên mình gà, sau đó lại lấy ra
một bình mật.
“Nương tử, muốn làm thịt gà quay mật sao?” Thẩm
Dũng lần trước đã ăn, đặc biệt thích món này, thấy Phương Nhất Chước lại muốn quay thịt gà bằng mật, con sâu thèm ăn nhịn không được, liên tục
nuốt nước bọt.
“Lần này là gà quay mật cay.” Phương Nhất Chước cười nói, “Tương vừa rồi là ớt cay, mật nước này ngọt.”
“Cay kết hợp với ngọt, rất cổ quái nha?” Thẩm Nhất Bác có chút khó hiểu.
“Cha, ăn rất ngon.” Nói rồi Phương Nhất Chước đem thịt gà đặt lên trên đống
củi lửa bắt đầu quay, vừa quay vừa dùng một cái cọ, lấy mật từ trong
bình lần lượt quét lên ba con gà, không lâu sau đã ngửi thấy hương thơm
xông vào mũi.
“Ai nha…” Thẩm Dũng vội vàng múc ra một chén canh
gà ra uống, nhưng hương thơm kia khiến hắn càng uống canh càng đói, nhịn không được thúc giục, “Nương tử, mau lên chút, đói chết ta rồi!”
Phương Nhất Chước mỉm cười, “Đừng nóng vội, phải đợi thịt trở thành màu vàng giòn thì lúc đó ăn mới ngon nhất!”
Mọi người không thể làm gì khác hơn là nuốt nước bọt chịu đựng.
Một lát sau, thịt gà đã trở nên vàng óng, bên ngoài có một tầng mỡ mỏng.
“Được rồi!” Thanh âm của Phương Nhất Chước truyền ra phảng phất như là lệnh
đặc xá, tất cả mọi người sung sướng duỗi tay, tự cầm lấy một nửa con gà
cắm ở trên cành cây lúc này đã chín vàng, một miếng cắn xuống phía dưới, lớp da bên ngoài xốp giòn, gà này cũng béo, thịt mềm da giòn, bên ngoài còn có một lớp thịt mỡ mỏng rất mềm. Kỳ diệu nhất chính là lớp tương ớt và mật nước Phương Nhất Chước đã xoa lên. Hơi cay, sướng miệng, thịt
không ngấy, lại có chút ngọt, mỹ vị, da càng thêm giòn. Vừa cay vừa
ngọt, quyện lại với nhau thì rất vừa miệng, mọi người ăn gà nướng, uống
canh gà, chỉ biết ngẩng mặt ca thán … Thật ngon!
Cơm nước xong
xuôi, hai ngày đi đường vô cùng vất vả, mọi người đều cảm thấy có chút
mệt mỏi, liền chuẩn bị thu xếp nghỉ ngơi trong một hộ gia đình ở đầu
thôn.
Thẩm Dũng đem xe ngựa đánh vào bên trong nhà, để Phương
Nhất Chước ngủ ở trong xe, tránh cho nàng bị cảm lạnh, Tiểu Kết Ba và
Thẩm Nhất Bác ngủ ở bên ngoài, Thẩm Dũng và Thẩm Kiệt thay phiên nhau
canh cửa, tuy nói là vùng nông thôn hoang vắng, có điều hoang vắng nên
càng phải cẩn thận, Tiểu Kết Ba là một tiểu hài tử, đã sớm gối đầu lên
bao quần áo ngủ say sưa.
Đêm khuya, khi Phương Nhất Chước đang mơ hồ ngủ, lại cảm giác có người đẩy nàng… Chậm rãi mở mắt thấy Thẩm Dũng đang ở bên cạnh.
“Tướng công…” Phương Nhất Chước còn chưa dứt lời, lại thấy Thẩm Dũng giơ tay ra hiệu với nàng “Suỵt!”
Phương Nhất Chước ngồi dậy, thấy Thẩm Nhất Bác và Thẩm Kiệt đang đứng ở bên
ngoài, Tiểu Kết Ba cũng đã tỉnh ngủ, ngồi ở đầu xe ngựa, mọi người dường như đều có chút khẩn trương.
“Tướng công, làm sao vậy?” Phương Nhất Chước kéo tay Thẩm Dũng bước ra ngoài.
Thẩm Dũng kéo nàng tới bên cửa sổ, xuyên qua cánh cửa sổ rách nát khép hờ nhìn ra bên ngoài.
Phương Nhất Chước cũng ghé mắt nhìn qua, rồi đột ngột mở to hai mắt —— chỉ
thấy xa xa bên trong đồng ruộng đã bỏ hoang, có một đám người chậm rãi
đi lại, bên cạnh mỗi người đều có một ngọn lửa nhỏ màu xanh chờn vờn bao quanh. Hành động của bọn họ rất dị thường, vừa đi vừa cúi đầu nhìn đất
hoang, dường như là đang tìm kiếm cái gì đó.
Phương Nhất Chước
nhìn thấy những đốm lửa tròn tròn màu xanh, liền cảm thấy toàn thân nổi
da gà, trong đầu chợt nhớ đến lời của những người đi đường nói —— thôn
này có ma quái!