Phương Đại Trù

Chương 41 : Cá chuối hấp cùng cái rương kỳ quái

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Những đốm ma trơi và quỷ ảnh, ở trên đồng ruộng hoang trống trải u ám chậm rãi di chuyển, cảnh tượng vô cùng quỷ dị đáng sợ.



Phương Nhất Chước thấy dưới sự chiếu rọi của ánh lửa ma trơi mờ tối u ám,

những thân hình kia thoạt nhìn kỳ dị, mang theo vẻ lãng đãng phiêu hồ…



“Tướng công.” Phương Nhất Chước nhích lại gần phía sau lưng Thẩm Dũng, khẩn trương nhìn hắn: “Bọn họ là người hay là quỷ a?”



“Ta không tin trên đời này có quỷ.” Thẩm Nhất Bác lắc đầu, thấp giọng nói, “Nhất định có chuyện cổ quái gì đó.”



“Chắc chắn là giả thần giả quỷ.” Thẩm Kiệt quay sang hỏi Thẩm Nhất Bác: “Lão gia, làm sao bây giờ?”



“Chúng ta đừng đánh rắn động cỏ, nhìn xem bọn họ đến tột cùng là muốn làm gì,

sau đó đi theo bọn họ, hiện tại thân phận của bọn họ tương đối trọng

yếu!”



“Được.” Tất cả mọi người đều gật đầu, lẳng lặng đứng ở trong phòng quan sát mọi chuyện.



“Đám người đó muốn làm gì nhỉ?” Nhìn chằm chằm một lúc lâu, Tiểu Kết Ba nhịn không được hỏi: “Xếp thành một hàng, lần lượt đi tới đi lui trên đồng

ruộng là vì sao cơ chứ?”



Thẩm Kiệt cũng nhíu mày, “Như là… đang tìm cái gì đó.”



“Tướng công.” Phương Nhất Chước quay sang nói với Thẩm Dũng, “Những người đó hình như mặc y phục rất lớn, phiêu phiêu du du.”



“Giả thần giả quỷ!” Thẩm Nhất Bác lạnh lùng nói một câu.



“Thế nhưng…” Tiểu Kết Ba hỏi “Những đốm ma trơi trên người bọn họ làm thế nào mà có?”



“Có thể là giả.” Thẩm Dũng nói, “Từ xa nhìn lại rất giống ma trơi, người

khác cũng không dám lại gần nên không xác định rõ được.”



“Có

lý.” Thẩm Nhất Bác gật đầu, “Chỉ cần đặt bột diêm sinh* trong bấc đèn,

lửa sẽ biến thành màu xanh lam, hơn nữa bột xương cũng sẽ trở thành màu

xanh, muốn bộ dáng gì cũng có thể, cứ nhìn xem mục đích cuối cùng của

bọn họ gì.”



*Bột diêm sinh: Chính là bột lưu huỳnh, khi cháy tạo ra ngọn lửa màu xanh lam.



“Vậy bọn họ đang tìm cái gì?” Phương Nhất Chước hỏi, “Khi còn bé, mẫu thân

hay rơi kim thêu, thường nắm tay ta đi tìm, dáng bộ hệt như thế.”



“Đêm khuya nhất định không thể ở trên đồng ruộng tìm kim rơi rồi?” Tiểu Kết Ba khó hiểu.



“Ừ…” Phương Nhất Chước sờ sờ cằm, “Có thể là vật gì đó rất nhỏ.”



“Người qua đường nhìn thấy cảnh này cho rằng có ma quỷ thật ra chính là bọn

họ, nói cách khác bọn họ đã tìm ở đây rất lâu rồi.” Thẩm Nhất Bác vuốt

vuốt chòm râu, “Quả nhiên cổ quái.”



Mọi người tất nhiên đều cảm

thấy quỷ dị, thế nhưng đến tột cùng là vì nguyên nhân gì khiến cho những người đó phải giả thần giả quỷ làm ra những hành vi như vậy, đúng là

rất khó suy đoán. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là lẳng lặng đợi.



Những người đó vẫn tiếp tục đi lại tìm kiếm, đại khái qua một canh giờ,

Phương Nhất Chước nhíu mày, “Nếu tiếp tục tìm nữa, trời sẽ sáng!”



Lúc này, bỗng nhiên thấy những đốm ma trơi kia thoáng cái đều tắt.



Mọi người sửng sốt, Thẩm Kiệt nói: “Bọn chúng muốn bỏ đi! Để ta đuổi theo.” Nói xong, đẩy cửa đi ra ngoài, Thẩm Dũng muốn đi cùng nhưng Thẩm Kiệt

ngăn lại, “Ta đi một mình là được, thiếu gia ở lại đây chiếu cố thiếu

phu nhân và lão gia.” Nói xong, trở mình đi ra ngoài, rất nhanh đã biến

mất trong bóng đêm.



Sau đó, tất cả lại khôi phục an tĩnh.


bình thường sao? Đâu phải ngọc thạch quý báu gì?”



“Đúng vậy.” Thẩm Nhất Bác cũng cầm lấy xem xét, một lúc sau lắc đầu, nói: “Không rõ!”



“Thiếu gia, chúng ta đem những cái rương dưới kia vớt hết lên đi?” Thẩm Kiệt

cởi quần áo chuẩn bị nhảy xuống nước, cùng Thẩm Dũng lặn xuống đem những cái hòm vớt lên. Phương Nhất Chước cầm cá chuối, ngồi ở trên bờ bắt đầu mổ.



Không lâu sau. Thẩm Dũng và Thẩm Kiệt vớt được một cái

rương khác lên, những cái khác quá nặng, hai người bọn họ căn bản không

cầm nổi. Cái rương kia được mở ra, lúc này càng khiến mọi người nghi

ngờ, trong rương vẫn chỉ là một khối đá mà thôi.



“Cái này…” Thẩm Dũng nhíu mi, “Là có người chơi trò đùa dai sao?”



Thẩm Nhất Bác cũng là bách tư bất đắc kỳ giải*, chẳng lẽ bí mật ở trong

rương? Thế nhưng hắn cầm cái rương kia lên nhìn trái nhìn phải, cũng

không nhìn ra manh mối gì.



*Bách tư bất đắc kỳ giải: Suy nghĩ nhiều lần cũng không có hướng giải quyết.



Phương Nhất Chước thấy thời gian rất nhanh đã đến buổi trưa, liền nói: “Chúng

ta trở về nghỉ ngơi trước đã, ăn cơm xong từ từ suy nghĩ.”



Mọi người cũng không thể làm gì khác hơn là trở về bên trong gian nhà hôm qua.



Phương Nhất Chước đem cá chuối đã làm sạch, bỏ xương rồi cắt miếng, thêm vào

chút rượu cùng với muối, lại ướp tương một hồi, sau đó đun một nồi nước

lớn, đem từng miếng cá bỏ vào trong nồi, khi cá chuyển thành màu trắng

liền vớt ra. Bày mâm xong, Phương Nhất Chước lấy gừng, hành và tỏi băm

nhỏ đem trộn với dầu vừng, rưới lên trên miếng cá, cá tỏa hương thơm nức cả phòng. Bởi vì con cá này thật sự lớn nên bày ra đầy một mâm, Phương

Nhất Chước còn dùng đầu cá để nấu canh, thêm một nồi cơm tẻ, tất cả đặt

lên bàn, mọi người ngồi xuống bắt đầu ăn.



“Ừm!” Thẩm Nhất Bác gật đầu, bưng bát vừa ăn cơm vừa khen: “Thật ngon.”



“Phụ thân.” Thẩm Dũng nhai cá trong miệng, hỏi: “Trong những cái rương kia là đá gì thế?”



“Chỉ giống như một tảng đá bình thường.” Tiểu Nhất Ba ở một bên nói chen vào.



Thẩm Dũng đạp hắn, “Tiểu tử ngươi chen vào làm gì? Ta đang hỏi phụ thân.”



Tiểu Kết Ba cười xấu xa, Phương Nhất Chước tiến lại gần nhìn hòn đá kia một

chút, lại nâng lên mang ra ngoài cửa sổ chỗ có ánh sáng chiếu vào, “Cũng chỉ là một tảng đá bình thường, dưới lòng sông rất hay mò được, không

có gì đặc biệt.”



“Vậy làm gì phải cất giấu giống như bảo bối?” Thẩm Kiệt hơi có chút bất mãn, “Còn khiến ta tưởng rằng cái gì ghê gớm lắm.”



Mọi người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy Thẩm Kiệt “suỵt” một tiếng.



Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Dũng, Thẩm Dũng quay đầu nhìn hướng cửa phía sau gian nhà.



Đằng sau phòng này có một căn phòng khác.



Lúc này, chợt nghe thấy tiếng “Hắt xì…”, cửa phía sau dường như được mở ra.



*Giải thích một chút về món cá chuối hấp, thật ra đây không phải món cá hấp,

trong nguyên tác chị Nhã đề là “hắc ngư phiến”: Hắc ngư là cá chuối, còn phiến là miếng, tấm. Nhưng không thể đặt tên món là “miếng cá chuối”

được ==!!



Ta định dựa theo cách làm để đặt tên nhưng cái món này nấu

không phải mà hấp cũng không hẳn, nhưng thôi, thành quả là con cá bày ra đĩa nên ta nghĩ để hấp hợp lý hơn. Editor tự ý chặt chém tên món ăn

mong mọi người thứ lỗi ~~



Nhiệt liệt hoan nghênh các tình yêu đóng góp sửa lỗi cho truyện và tên món ăn^^~~