Phương Đại Trù

Chương 42 : Thức ăn dân dã cùng vụ án năm đó

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Phía sau truyền đến âm thanh mở cửa quỷ dị, khiến

sau gáy mọi người đều cảm thấy một luồng khí lạnh, may mà ban ngày ban

mặt, nếu đổi lại là đêm qua, cho dù lá gan lớn đến đâu cũng bị hù dọa

mất nửa cái mạng.



Thẩm Nhất Bác đứng lên, ý bảo mọi người tản ra, trốn đến những nơi bí mật.



Thẩm Dũng kéo Phương Nhất Chước và Thẩm Nhất Bác cùng trốn đến phía sau ngăn tủ, Tiểu Kết Ba ngồi xổm vào bên trong bếp lò, trên tay cầm sẵn một cái que cời bếp, còn lại Thẩm Kiệt chạy tới mai phục phía sau cánh cửa, dự

định chỉ cần có động tĩnh khác thường sẽ ra tay trước để kiềm chế đối

phương.



Chỉ chốc lát sau, chợt nghe thấy trên cửa, truyền đến tiếng đập cửa “cốc cốc cốc”.



Mọi người trong phòng nhịn không được chậm rãi hít vào một hơi, sao lại có

người gõ cửa? Mấy tiếng gõ cửa này vô cùng đơn giản không nhanh không

chậm, khiến người nghe lông tóc dựng đứng.



Sau vài tiếng gõ, Thẩm Kiệt thấy có người khẽ đẩy cửa ra … Hắn theo bản năng trốn về sau đống củi khô phía sau cánh cửa.



Lúc này, cửa bị đẩy ra, một bóng người lén lút tiến vào.



Thẩm Kiệt đứng ở hắn phía sau, hắn cũng không phát hiện ra, chỉ đảo mắt nhìn trái phải, một tay nắm chặt cái dao thái rau ở trong tay.



Thẩm

Dũng nheo lại con mắt nhìn kỹ bộ dạng hắn… Chỉ thấy người này còn rất

trẻ, thoạt nhìn chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, đen đúa gầy teo. Sau khi

hắn tiến vào, đi thẳng đến bên cạnh bàn, lúc thấy mấy cái rương thì ngây ngẩn cả người.



Nhưng người này rất nhanh liền chú ý tới mâm thức ăn trên bàn.



Mọi người rõ ràng thấy hắn nuốt mấy hớp nước bọt, do dự một chút, rồi duỗi

tay cầm bát cơm còn lại ở trên bàn, gắp miếng cá cắn nhẹ một cái … Sau

đó, liền biến thành bộ dạng ăn ngấu nghiến vô cùng hung ác.



Ngay khi hắn đang ăn đến thống khoái, Thẩm Kiệt liền đi tới phía sau hắn, hỏi một tiếng: “Mùi vị có được không?”



“Ừ! Ăn rất ngon!” Người nọ mãnh liệt gật đầu, miệng vẫn không ngừng nhai.



Mấy người khác đều không nhịn được cười, người này không chỉ bị đói choáng váng thôi đâu hình như còn thiếu đầu óc nữa.



Quả nhiên, sau khi trả lời một lúc kẻ kia cuối cùng cũng có phản ứng, cơm bị nghẹn ở trong ngực, liên tục đấm ngực ho khan.



Tiểu Kết Ba vội tới rót một chén nước cho hắn, kẻ kia cầm lấy uống ừng ực

hai ngụm lớn, đến khi xuôi cơm mới thở phào nhẹ nhõm, quay ra nói với

Tiểu Kết Ba, “Cảm ơn…”



“Đừng khách khí.” Tiểu Kết Ba khoát khoát tay, Thẩm Kiệt lập tức bắt lấy hai tay kẻ kia khóa ở phía sau, dùng dây thừng bện bằng cỏ Thẩm Dũng đưa qua trói hắn lại, Tiểu Kết Ba rút cây

đao bên hông hắn ra.



“Ai nha… Các ngươi, các ngươi là người của quan phủ?!” Người nọ dãy dụa ầm ĩ.



“Ngươi không phải cũng là người của quan phủ sao?” Thẩm Nhất Bác đi tới trước

mặt người nọ, nhìn kỹ tướng mạo cùng cách ăn mặc của hắn.



Bộ

dạng của hắn vô cùng chật vật, khuôn mặt đen thui, không biết là rất lâu rồi không tắm hay là cố ý trét bùn lên khiến cho chính mình bẩn thỉu.

Ăn mặc rất phổ thông, quần áo màu xám tro, còn có một đôi giày vải rách

nát, đầu ngón chân đều thò ra bên ngoài, bộ dạng như vậy, nói như thế

nào được … chỉ khá hơn đám ăn xin một chút.



“Ngươi là ai?” Thẩm Dũng thấy trên tóc và bả vai hắn có vương vài lá cỏ, liền hỏi: “Ngươi ở trong núi đúng không?”



“Ta…” Người nọ cả kinh, cảnh giác nhìn Thẩm Dũng, “Ngươi làm sao mà biết được?”



“Hôm qua ta cũng lên núi bắt gà, khi trở về trên quần áo cũng dính lá cây cỏ này.” Nói xong, nhìn Phương Nhất Chước.



“Ừ, đúng thế.” Phương Nhất Chước gật đầu, ngày hôm qua chính nàng phát

hiện, còn giúp Thẩm Dũng nhặt đi, cái loại lá cỏ rất dễ nhận ra, lúc đầu nàng còn tưởng là sâu lông.



“Các ngươi… Muốn chém muốn giết, thì tùy!” Người nọ nhắm mắt lại, bắt đầu giả chết.



Thẩm Kiệt cảm thấy có chút buồn cười, vỗ vỗ vai hắn: “Mở mắt ra, chúng ta không phải cường đạo thổ phỉ, giết ngươi làm gì?”



“Các ngươi còn không bằng cường đạo!” Người nọ vẫn rất kiên cường, “Dù sao


“Chính là bệnh dịch rau sao?” Thẩm Nhất Bác hỏi.



“Đúng vậy.” Vương Quý nói rồi bắt đầu khóc nức lên, “Cho đến tận trước khi

Vạn lão nhân chết, hắn để cháu trai của hắn cầm chiêng đồng đi khắp thôn kêu, nói tất cả mọi người mau rời khỏi đây, lập tức đi, không đi sẽ

trốn không thoát.”



Thẩm Dũng nhịn không được nhíu mày, đúng là kỳ hoặc, tuyệt đối có kẻ tính toán muốn diệt thôn, cũng coi như là tai họa bất ngờ.



“Thôn chúng ta nhiều người bỏ chạy, đi đến nơi khác rất nhanh liền không còn

tin tức. Ta và mấy huynh đệ khác lên núi, chúng ta không muốn chạy đi,

chúng ta hại chết nhiều người trong thôn như vậy, có báo ứng thì báo ứng lên trên đầu chúng ta, chúng ta không chạy cùng những người khác, tránh cho liên lụy đến bọn họ.”



“Hôm nay đột nhiên ta thấy trong nhà

ta có khói bếp bốc lên.” Vương Quý ngây ngô nói, “Tuy rằng biết là không có khả năng, nhưng ta vẫn nghĩ có đúng hay không là hồn phách của mẫu

thân trở về nấu cơm cho ta.”



Mọi người nghe thế trong lòng đều

cảm thấy nghẹn ngào, thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*… Mấy cái rương

báu, nhưng một điểm may mắn cũng không thấy, chỉ đưa tới tai ương ngập

đầu.



*Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội – chỉ người vốn không mang tội, nhưng vì vật quý mang bên mình mà gặp tai hoạ.



“Buổi tối các ngươi có thấy những người đốt đèn lồng màu xanh, ở trên đồng ruộng tìm này nọ hay không?” Thẩm Dũng đột nhiên hỏi.



“Có.” Vương Quý gật đầu, “Không chỉ trong ruộng, mấy ngày nay bọn họ mới tìm ở ruộng mà thôi, lúc trước chính là tìm trong các gia đình và trên sườn

núi… Núi sâu bọn họ không dám vào, đều là những người sai vặt trong nha

môn.”



“Vậy đối với đại kiếp nạn ở Thanh Sơn thôn, ngươi nghĩ thế nào?” Thẩm Nhất Bác hỏi.



“Ta… Ta cảm thấy rất cổ quái, chúng ta đều muốn điều tra một chút, nếu để

chúng ta điều tra ra, thực sự có kẻ đứng sau hại người, cho dù phải liều mạng, chúng ta cũng muốn báo thù cho phụ lão hương thân, cho những

người chết oan ở nơi này.”



Thẩm Nhất Bác cười cười, khẽ gật đầu: “Ừ, rất tốt.”



Đang nói chuyện, chợt nghe thấy cửa sau có nhiều tiếng bước chân, chỉ chốc

lát đã truyền đến tiếng thở nhẹ, “Vương Quý, ngươi có trong đó không?!”



Vương Quý ghé mắt bên ngoài nhìn



“Là mấy người bằng hữu của ngươi?” Thẩm Nhất Bác hỏi.



“Ừ.” Vương Quý gật đầu.



Lúc này, mấy người huynh đệ của hắn đều đẩy cửa vào, vừa nhìn thấy mọi

người ở trong phòng, liền xoay người muốn chạy, nhưng Thẩm Kiệt đã nhanh tay bắt trở về.



Thẩm Nhất Bác thấy bọn họ đối với chính mình

không phải quá tín nhiệm vẫn còn chút cảnh giác, nên không lừa gạt mà

đen chuyện ở Đông Hạng phủ gặp được nạn dân kể cho bọn họ, nhưng không

nói mình là tri phủ, chỉ nói nhận mệnh đi đến đây điều tra, mong bọn họ

hỗ trợ.



Mấy người vừa nghe thấy thế thì vô cùng mừng rỡ, lập tức kêu oan, vây quanh Thẩm Nhất Bác, kể lại mọi chuyện càng thêm kĩ càng.



Đám huynh đệ của Vương Quý đều là thợ săn bắn, đúng lúc vừa đi săn về, trên trên tay đều mang theo vài con thỏ rừng, gà rừng còn có một ít rau dại.



Phương Nhất Chước nhận lấy, bảo mọi người tiếp tục nói chuyện, nàng đi làm cơm.



Lúc này nguyên liệu đều là thức ăn dân dã, Phương Nhất Chước lại có dịp thể hiện tay nghề của mình: gà rừng nấu cách thuỷ cùng nấm, thịt gà rừng

xào ớt. Thịt thỏ đem xào với rau dại. Lại thêm một nồi canh rau cùng một nồi cơm lớn. Xong xuôi tất cả thì bày ra mâm.



Đám người Vương Quý đã lâu không được ăn cơm no, đều ăn như gió cuốn mây tan.



“Tướng công.” Phương Nhất Chước xoa xoa tay, ngồi xuống bên người Thẩm Dũng, “Hỏi ra đầu mối gì không?”



Thẩm Dũng mỉm cười với nàng, Phương Nhất Chước thấy nét cười trong mắt hắn,

liền nhìn sang Thẩm Nhất Bác thấy hắn dường như cũng đang suy nghĩ gì

đó, cảm thấy yên lòng, xem ra —— vụ án có manh mối rồi.