Phương Đại Trù

Chương 43 : Trứng cuốn đậu đỏ cùng xui xẻo tìm đến

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Đám người Vương Quý ăn cơm xong, Thẩm Nhất Bác

phân phó, mang theo cái rương và cả ba người bọn họ, lập tức đánh xe trở về Đông Hạng phủ.



Phương Nhất Chước còn chưa hiểu rõ lắm, có điều cũng bị Thẩm Dũng kéo lên xe ngựa.



Sau khi trở lại Đông Hạng phủ, Thẩm Nhất Bác bắt đầu phân phó, để Thẩm Kiệt mang theo phần lớn nha dịch, cải trang đi tới Thanh Sơn thôn mai phục,

đợi buổi tối khi bọn nha dịch ở đó đi ra ruộng tìm kiếm, thì lập tức bắt lại, áp giải về Đông Hạng phủ.



Hắn lại hỏi Vương Quý nơi chôn

cất những người dân đã chết của Thanh Sơn thôn, để cho Lưu Đại Phương

dẫn người đến đó, mở quan tài khám nghiệm tử thi, kiểm tra xem những

thôn dân đó đến tột cùng là chết như thế nào.



Mọi người nhận được mệnh lệnh rời đi, Thẩm Nhất Bác cau mày đứng ở trong sân lắc đầu, dường như rất là cảm khái.



Phương Nhất Chước hiếu kỳ đứng ở xa xa nhìn lại, rồi quay sang hỏi Thẩm Dũng

đang đứng ở một bên, “Tướng công, cha hình như đang tức giận.”



“Đúng thế.” Thẩm Dũng ghé sát vào lỗi tai của Phương Nhất Chước nhỏ giọng nói thầm, “Chuyện lần này có thể do người của huyện nha gây nên, không phải chuyện đùa.”



Phương Nhất Chước lắc đầu, “Vàng bạc châu báu đúng là hại người.”



“Ừ” Thẩm Dũng nhất nhún vai, “Cái này không phải là điểu vị thực vong, nhân vị lợi vong* sao.”



*Điểu vị thực vong, nhân vị lợi vong: Chim vì ăn mà chết, người vì lợi mà chết.



Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, hỏi hắn: “Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”



“Phụ thân nói để hai ta nghỉ ngơi một chút, chờ bắt được người trở về, phụ

thân sẽ làm ảo thuật cho chúng ta xem.” Thẩm Dũng trả lời.



“Ảo thuật?” Phương Nhất Chước hiếu kỳ, “Phụ thân còn có thể làm ảo thuật sao?”



Thẩm Dũng ôm lấy vai nàng, nói: “Mặc kệ. Nương tử, chúng ta ra ngoài chơi đi?”



“Đi chỗ nào?” Phương Nhất Chước đang xem xét mấy mẫu quần áo, muốn may xiêm y, quay lại nói: “Tướng công, ngươi nên đi đọc sách, cẩn thận sư phụ

trở về phạt ngươi.”



“Ừ nhỉ.” Thẩm Dũng thiếu chút quên mất

chuyện này, vội vàng cầm sách lên xem, còn Phương Nhất Chước cũng bắt

đầu nâng kéo cắt vải, hai người vừa nói giỡn vài câu, thì đột nhiên có

tiếng gọi:



“Thiếu phu nhân!”



Lúc này, nha đầu Liên Nhi vội vàng chạy đến, trên tay cầm một tấm danh thiếp bằng gỗ đàn hương, thơm ngào ngạt.



“Bình tĩnh một chút.” Thẩm Dũng thấy nha đầu kia xúc động, vội vàng ngăn cản nàng, hỏi: “Làm sao vậy?”



“Thiếu phu nhân, có người mời uống trà.” Nói rồi, Liên Nhi đưa tấm danh thiếp trên tay cho Phương Nhất Chước.



Phương Nhất Chước có chút khó hiểu, nhận lấy danh thiếp xem, lỗ tai Thẩm Dũng

đều dựng thẳng lên, tiến lại hỏi: “Ai mời uống trà? Là nam hay nữ?”



Danh thiếp kia rất tinh xảo, phiến gỗ đàn hương mỏng, bên trên có khắc hoa

văn mẫu đơn, phía dưới là hai danh tự viết vô cùng thanh thoát xinh đẹp

—— Phương Dao.



“Nha đầu kia tìm ngươi làm cái gì?” Thẩm Dũng quay sang nói với Liên Nhi, “Trở lại, nói chúng ta không đi!”



Liên Nhi nhỏ giọng nói thầm một câu: “Người ta nói mời Thiếu phu nhân, không nói mời thiếu gia.”



“Cái gì?” Thẩm Dũng trừng nàng, Liên Nhi nhăn mặt với hắn.



“Gặp mặt ở đâu?” Phương Nhất Chước hỏi.



“Nha đầu đưa thiệp nói, ở đình Mẫu Đơn bên trong vườn trà Tử Trúc ở thành

đông.” Liên Nhi trả lời, “Phương Dao kia còn truyền lời, nói thiếu phu

nhân nhất định phải đến, có chuyện quan trọng muốn nói.”



“Vườn trà Tử Trúc sao?” Thẩm Dũng khinh thường bĩu môi nói, “Đây là nơi đám văn nhân thi sĩ làm bộ làm tịch a.”



“Làm bộ làm tịch?” Phương Nhất Chước khó hiểu hỏi.



“Chính là tụ tập cùng một chỗ, ngâm thơ làm văn vân vân.” Thẩm Dũng thờ ơ nói, “Đám người này chỉ cần trên cây rơi xuống một trái cũng phải cố làm ra

vẻ buồn khổ sầu não nửa ngày.”



Phương Nhất Chước càng thêm khó hiểu, hỏi: “Trên cây rơi xuống một trái, vì sao phải buồn khổ? Không phải là nên vui vẻ sao?”



Thẩm Dũng cười, xoa xoa mặt nàng, “Cho nên mới nói ngươi không giống bọn họ, ta thấy Phương Dao kia rất quái đản, hết lần này đến lần khác đến tìm

chúng ta, lần này không biết muốn làm gì, không cần để ý tới cô ta! Đi,

nương tử, hai chúng ta đi ra ngoài chơi.”



Phương Nhất Chước nhìn tấm danh thiếp kia một chút, lại nói: “Tướng công, buổi chiều ngươi ở đây đọc sách đi.”



“A?” Vùng xung quanh lông mày của Thẩm Dũng đều nhăn lại, hỏi: “Ngươi thật sự muốn đi sao?”



“Ừ.” Phương Nhất Chước gật đầu.



“Đi chỗ đó để làm gì.” Thẩm Dũng không thoải mái, “Đám người đọc sách ra vẻ đạo mạo đó thật ra là bỉ ổi nhất.”



Phương Nhất Chước dùng ngón tay búng lỗ tai hắn, “Tướng công a, hiện tại ngươi chẳng phải cũng là người đọc sách sao?”



“Ta tất nhiên không giống bọn họ.” Thẩm Dũng vung đầu, “Ta còn luyện võ nữa.”



“Thế ngươi đi luyện đi.” Phương Nhất Chước vào trong nhà, đổi một chiếc áo

màu hoa sen, một cái quần dài có thêu lá sen lớn và một đôi giày thêu

màu trắng, nói với Liên Nhi mang theo một cái giỏ, và một ít bạc vụn ra

khỏi phủ, chuẩn bị đi gặp Phương Dao, tiện thể đi chợ mua thức ăn.


“Không phải như thế!” Phương Dao vội vàng giải thích, “Ở trên đường, ta ngẫu

nhiên gặp Thẩm Dũng vài lần, thấy hắn thô lỗ vô lễ, thì nghĩ hắn có thể

khi dễ Phương cô nương. Mặt khác, ngày đó Phương cô nương gả cho Thẩm

Dũng, cũng là lỗi của cha ta, ta chỉ là muốn sửa chữa một chút.”



Đám thư sinh đều gật đầu, trong lòng bất bình thay cho Phương Dao, ý tốt lại bị sét đánh.



Phương Nhất Chước nhìn Phương Dao, nói: “Phương cô nương, cô nghĩ nhiều quá rồi, tướng công đối với ta rất tốt.”



Tất cả mọi người lại sửng sốt.



“Tướng công không phải người như các ngươi nghĩ, cuộc sống của ta rất khá,

cũng rất thấy đủ, ta không hề trách cô và Phương lão gia, ngược lại còn

muốn cảm tạ các ngươi.” Phương Nhất Chước đang nói, lại bị Thẩm Dũng túm lấy, nói: “Nương tử, ngươi nhiều lời với bọn họ làm gì? Bọn họ không

thích nghe điều này, có nói bao nhiêu lần, dù rằng là sự thật, nhưng bọn họ cũng sẽ nghĩ là ngươi muốn giữ sĩ diện nên mới lừa gạt bọn họ!”



Phương Nhất Chước nhíu mày, khó hiểu nhìn Thẩm Dũng.



Thẩm Dũng duỗi tay kéo nàng đến bên người, ghé miệng đến đôi môi đang cong

lên của nàng hôn một cái, thấy thế đám văn sinh công tử lại hít vào một

ngụm khí lạnh, Liên Nhi vội vàng che mắt lại, “Ai, mắc cỡ chết được!”



Thẩm Dũng hôn xong, lại quay sang đám thư sinh, nói: “Đây là nương tử ta,

lần sau các ngươi đừng tìm nàng gây phiền phức, nếu không ta thấy một

lần đánh một lần!” Nói xong, kéo Phương Nhất Chước mặt đỏ hồng tới tận

sau gáy, bước nhanh đi, trong miệng còn nhắc, “Trở về xem ít sách một

chút, cẩn thận nhìn nhiều lại trở nên ngu đần!”



Chờ Thẩm Dũng đi xa, đám thư sinh mới hòa hoãn lại, khuyên giải an ủi Phương Dao, “Dao

cô nương, nàng đừng lo cho cô nương kia nữa, nàng cũng đã tận lực rồi,

tất cả đều là tự nàng chịu khổ.”



Phương Dao phục hồi lại tinh

thần, nhìn mọi người, gật gật đầu, dẫn Kinh Nhi đi thu thập một chút,

lại thấy được bức địa lan Phương Nhất Chước vừa nhìn chằm chằm, cảm thấy là lạ, rồi vội vàng trở về phủ.



Đêm đó, Thẩm Dũng ngồi ở ghế đá trong sân, gặm trứng cuốn đậu đỏ thịt chân giò hun khói Phương Nhất

Chước làm, thấy Phương Nhất Chước ở một bên cầm quần áo của hắn không

biết thêu cái gì, liền hỏi: “Nương tử, vẫn không để ý ta sao? Chỉ là hôn một cái thôi mà, ngươi là nương tử của ta, không được hôn sao?”



Phương Nhất Chước ngẩng liếc mắt nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói, “Không biết xấu hổ.”



Thẩm Dũng nâng mặt, “Mặt dày thì làm sao? Ta cứ không biết xấu hổ đó!”



Phương Nhất Chước cúi đầu tiếp tục thêu, có điều khóe miệng lại mang theo nụ cười, trong ngực ngọt ngào.



Thẩm Dũng nhìn trái nhìn phải, liếc thấy áo Phương Nhất Chước không có cổ

cao để hở ra một đoạn cổ trắng ngần, tự nhủ lát nữa trước khi đi ngủ

phải nhớ hôn một cái.



Tiểu Kết Ba, Liên Nhi và Tiểu Thạch ngồi

xổm ở cửa phòng bếp, trên tay nâng một mâm trứng cuốn lớn. Đây là lúc

Phương Nhất Chước trở về làm cho bọn hắn. Trước dùng hành lá trứng gà

tráng thành một lớp vỏ lớn, trên mặt trứng tráng trải một lớp bột đậu

đỏ, sau đó xếp thịt chân giò hun khói lên, đem trứng cuốn lại, sau đó

cắt thành từng đoạn ngắn. Mùi vị đặc biệt cực kỳ, hương đậu đỏ thơm

ngậy, thịt chân giò hun khói mặn mặn, bên ngoài là lớp trứng xốp, mấy

đứa nhỏ ăn đến nỗi không dừng lại được.



“Thiếu gia, chiêu vừa

rồi của ngài đúng là hăng hái!” Tiểu Kết Ba sau đó ngồi xổm ở cánh cửa

nói với Thẩm Dũng, “Làm nam nhân, đúng là nên có bộ dạng đó.”



Tiểu Thạch không quá rõ ràng, liền hỏi Liên Nhi và Tiểu Kết Ba, “Đám thư

sinh đó, vì sao lại nói thiếu gia đối với thiếu phu nhân không tốt?”



Tiểu Kết Ba nhăn mặt nhăn mũi, “Cái đó gọi là suy bụng ta ra bụng người, như việc ta thấy ăn bánh nhân đậu xanh là ngon nhất, nhìn ngươi ăn bánh

nhân đậu đỏ liền cảm thấy ngươi thật đáng thương.”



“Đúng! Lời này thật có lý!” Thẩm Dũng chỉ chỉ Tiểu Kết Ba, dựng ngón tay cái lên với hắn.



“Hừ!” Liên Nhi nhai trứng cuốn đậu đỏ, căm giận nói, “Thực sự, ta sau này sẽ

không lấy kẻ đọc sách nữa! Đúng là một lũ mọt sách.”



Mọi người đang nói giỡn, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào.



Phương Nhất Chước sửng sốt, hỏi: “Làm sao vậy?”



Lúc này, chỉ thấy có một hạ nhân chạy tới nói, “Thiếu gia!”



“Ừ?” Thẩm Dũng nhìn hắn.



“Phương Thọ đến cửa nhà chúng ta gây náo loạn.” Người đến thấp giọng nói, “Có

người nói là Phương tiểu thư hôm nay trở về liền bị bệnh, mọi người ở

vườn trà đều nói là bị ngươi dọa!”



“Ta phi!” Thẩm Dũng dựng đứng lên nói, “Ai mà biết nàng ăn cái gì đó không sạch sẽ, có liên quan rắm gì đến ta?!”



“Để ta đi xem một chút.” Phương Nhất Chước đứng lên, Thẩm Dũng muốn đi

theo, nàng lại ngăn hắn, “Chờ một chút, ngươi đừng đi, bọn họ chính là

không muốn buông tha ngươi, Tiểu Kết Ba, ngươi đi theo ta, lát nữa quay

về báo tin!”



“Được!” Tiểu Kết Ba đem cái mâm nhét vào trong tay Liên Nhi rồi chạy đi theo Phương Nhất Chước.



Thẩm Dũng ở trong sân đi lại vài vòng, duỗi chân đá vào cái ghế, “Đúng là tìm xui!”