Phương Đại Trù

Chương 45 : Bánh dày rán cùng bình dấm chua

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Thẩm Dũng kéo cánh tay Phương Nhất Chước đi đến thư phòng của Thẩm Nhất Bác, nghe nói là đến xem ảo thuật.



Trong lòng Phương Nhất Chước khó hiều, không biết là ảo thuật gì?



Tới cửa thư phòng, thấy Thẩm Kiệt ngoắc ngoắc tay với mọi người, Phương

Nhất Chước và Thẩm Dũng liền đi vào phòng, Thẩm Kiệt vội vàng đem cửa

thư phòng đóng lại.



Hai người vào phòng mới phát hiện, cửa sổ

đều dùng đệm dày để che chắn, trong phòng đốt đèn, Thẩm Nhất Bác đứng ở

đàng kia, âm trầm nhìn hai người cười cười, khiến cho Thẩm Dũng và

Phương Nhất Chước sợ đến nỗi xoay người muốn chạy.



“Quay lại, quay lại.” Thẩm Kiệt ngoắc tay với hai người, “Rất thú vị.”



Hai người liếc mắt nhìn nhau, đi đến cạnh bàn.



Chỉ thấy trên bàn đang đặt cái rương mang về từ Thanh Sơn thôn, bên trong rương vẫn là khối đá như lúc trước.



Thẩm Nhất Bác cầm một ngọn đèn, đi đến gần rương, rắc vào bên trong một ít

bột trắng, Phương Nhất Chước khó hiểu hỏi Thẩm Dũng, “Tướng công, đó là

bột gì vậy?”



“Là bột xương.” Thẩm Nhất Bác nói, bắt đầu châm lửa…



Ngọn lửa dấy lên, quả nhiên là màu xanh, giống hệt ngọn đèn bọn nha dịch cầm đêm đó ở trên đồng ruộng.



Thẩm Nhất Bác thổi tắt nến, trong phòng liền trở thành một mảnh đen kịt, chỉ còn duy nhất ngọn lửa màu xanh kia đang cháy yếu ớt, có chút quỷ dị.



“Nhìn khối đá này đi.” Thẩm Nhất Bác vừa nói vừa duỗi tay chỉ chỉ tảng đá bên trong hộp.



“A?” Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước đều cảm thấy kỳ quái, khối đá này, dường như tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.



“Có ánh sáng a?” Phương Nhất Chước cảm thấy cổ quái, liền hỏi: “Vì sao có thể phát sáng?”



“Ta đã tìm thợ thủ công, đem những khối đá kia cắt ra, các ngươi nhìn đi.”

Nói rồi, Thẩm Nhất Bác tắt đèn, Thẩm Kiệt chạy đến đem những tấm đệm

chặn cửa sổ đều dời đi, trong phòng lập tức sáng lên.



Thẩm Nhất

Bác lấy ra một khối đá, chỉ thấy ở giữa đã bị cắt ra thành một đường

thẳng tắp, mở ra đem thiết diện bên trong cho Phương Nhất Chước và Thẩm

Dũng nhìn.



“Bên trong là ngọc thạch sao?” Phương Nhất Chước tiến đến gần nhìn, chỉ thấy lớp vỏ ngoài là một vòng bùn đất, bên trong lại

có cấu tạo như trứng gà, vòng màu trắng ở phía ngoài, phía trong màu

xanh, càng vào trung gian màu sắc càng đậm.



Thẩm Dũng cũng không hiểu biết nhiều về ngọc thạch, duỗi tay gõ thử một cái, cảm giác lạnh

lẽo khô cứng, rồi lại đưa mắt nhìn Thẩm Nhất Bác, “Phụ thân, là ngọc

thạch tốt nhất sao?”



Thẩm Nhất Bác cười cười, nói: “Ngươi đoán xem.”



Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước đều có chút bất đắc dĩ, nhìn Thẩm Kiệt, nhưng hắn cũng lắc đầu.



“Cái này có phải giống như Hoà Thị Bích* không?” Phương Nhất Chước hỏi.



*Hòa Thị Bich: Nguyên là vào thời Xuân thu, có một người tên là Biện Hòa,

vốn là một tiều phu. Trong một lần lên núi kiếm củi, ông nhìn thấy chim

phượng hoàng đậu trên một phiến đá.Biết phiến đá đó là ngọc quý, ông

mang nó về nhà rồi đem lên kinh đô dâng cho Sở Lệ Vương. Sở Lệ Vương

thấy đây chỉ là một viên đá tầm thường liền đuổi Biện Hòa ra ngoài,

nhưng Biện Hòa khăng khăng cho rằng đó là ngọc quý. Nhà vua nổi giận

truyền chỉ chặt đi một chân của ông. Sau này Sở Lệ Vương mất, Sở Vũ

Vương lên kế vị, Biện Hòa chống gậy mang ngọc đến lần nữa và lần này ông bị chặt nốt chân còn lại. Nhiều người ái ngại cho ông, khuyên ông nên

từ bỏ ý định dâng ngọc nhưng ông không nghe. Khi Sở Văn Vương lên ngôi,

ông nhờ người khiêng mình tới dâng ngọc một lần nữa. Sở Văn Vương lấy
chiếc đũa thật dài, đang đảo cái gì đó trong nồi.



“Nương tử, làm cái gì vậy?” Thẩm Dũng tiến lại gần nhìn, cằm gác ở trên vai Phương Nhất Chước, lười biếng hỏi.



“Bánh dầy rán.” Phương Nhất Chước trả lời.



Thẩm Dũng nhìn một chút, thấy trong nồi có mấy miếng bánh dầy, Phương Nhất

Chước dùng chiếc đũa chậm rãi lật lên lật xuống, vừa rán vừa rắc đường

lên phía trên, ngoài vỏ bánh vàng óng, thoạt nhìn vừa xốp lại vừa giòn.

Phương Nhất Chước cầm đũa chọc chọc, nghe thấy tiếng “răng rắc” vang

lên, bên ngoài vỏ bánh lập tức xuất hiện một lỗ thủng, nhân bánh trắng

mềm bên trong, dính lên trên đầu chiếc đũa.



“Đây là bánh dày

thượng hạng a.” Thẩm Dũng tham lam nuốt nước miếng, Phương Nhất Chước

đem bánh gắp ra đĩa, rồi lấy đũa kẹp đưa đến bên miệng Thẩm Dũng, không

quên dặn, “Cẩn thận nóng đó.”



“Phù…” Thẩm Dũng thổi thổi một

chút, há mồm cắn, quả thật là nóng, có điều vỏ ngoài của bánh vàng giòn, ngòn ngọt, gạo nếp bên trong mềm dẻo lại thơm, rất vừa miệng.



“Nương tử, ăn ngon quá!” Thẩm Dũng ca ngợi, “Bánh dày mua ở chỗ nào thế?”



“Là do tiểu ca bán thức ăn cho.” Phương Nhất Chước thuận miệng trả lời.



Lỗ tai Thẩm Dũng nghe được hai chữ “Tiểu ca” lập tức dựng lên, liền hỏi: “Tiểu ca bán thức ăn?”



“Ừ.” Phương Nhất Chước cười tủm tỉm gật đầu, “Thức ăn nhà hắn bán đặc biệt

tươi ngon, ta mỗi ngày đều mua ở đó, hôm nay hắn nói là nhà làm bánh

dày, bảo ta mang một ít về nếm thử.”



Thẩm Dũng đưa tay sờ sờ cằm, tự nói… À? Mua thức ăn tặng bánh dày, có chuyện tốt thế này sao? Còn là tiểu ca…



Một hồi, Phương Nhất Chước đem bánh dày đi đưa cho Thẩm phu nhân và Thẩm

Nhất Bác, Thẩm Dũng quay sang nhéo Tiểu Kết Ba, hỏi: “Ngươi có cùng

nương tử ta đi mua thức ăn không?”



“Không có.” Tiểu Kết Ba lắc đầu, “Cả ngày ta đều ở cùng thiếu gia.”



“Vậy Liên Nhi và Tiểu Thạch thì sao?”



“Hai nha đầu đó cả ngày theo đuôi thiếu phu nhân, nhất định có đi a.” Tiểu Kết Ba hỏi, “Làm sao vậy?”



“Khụ khụ…” Thẩm Dũng nói, “Ngươi giúp ta hỏi thăm hỏi một chút, tiểu ca

thường bán thức ăn cho Nhất Chước là ai?” Thẩm Dũng hạ giọng nói.



“Tiểu ca?” Tiểu Kết Ba mở to hai mắt, “Thiếu gia, Thiếu phu nhân cho ngài cắm sừng sao?”



“Phi!” Thẩm Dũng giơ tay lên đập cho hắn một cái, “Nương tử là người biết giữ

bổn phận, ngươi còn nói bậy ta sẽ đánh cái mông ngươi!”



“Vậy ngươi… hỏi thăm tiểu ca đó làm gì?” Tiểu Kết Ba lầm bầm.



“Ngươi không nghe nói sao? Nương tử đẹp dễ có người nhớ thương!” Thẩm Dũng nói, “Còn không mau đi hỏi!”



“Được!” Tiểu Kết Ba vội vã chạy đi, không bao lâu sau đã nhanh chóng trở về, “Thiếu gia, hỏi được rồi!”



“Thế nào?” Thẩm Dũng vội vàng hỏi hắn.



“Liên nhi nói, tiểu ca đó tên là Lưu Mậu, là một kẻ đọc sách, cũng rất tuấn

tú, cha mẹ hắn bán thức ăn ở ngoài chợ để cho hắn ăn học, thỉnh thoảng

rảnh rỗi hắn sẽ đến giúp cha mẹ bán thức ăn, là người tốt.” Tiểu Kết Ba

không quên bổ sung một câu, “Có người nói, hắn đối với Thiếu phu nhân

rất tốt!”



Chân mày Thẩm Dũng đều dựng đứng lên, ôm cánh tay loay hoay đi lại ở trong sân, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Lưu Mậu… Lưu Mậu?!”