Phương Đại Trù
Chương 46 : Tiệc dấm chua cùng đại cầu lửa
Ngày đăng: 13:31 19/04/20
Đưa bánh dày trở về, Phương Nhất Chước cảm thấy
Thẩm Dũng có chút kỳ lạ, hắn đi trước ra sau, nhìn trên ngó dưới, khắp
cả người nàng không tha chỗ nào, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Tướng công, nhìn cái gì vậy?” Phương Nhất Chước không được tự nhiên, hỏi Thẩm Dũng.
“À…” Thẩm Dũng sờ sờ mũi, hỏi lại: “Nương tử, bình thường nàng đi ra ngoài mua thức ăn đều mặc như thế này sao?”
“Đúng vậy.” Phương Nhất Chước càng cảm thấy kì quái.
“Cái tay áo này thật rộng.” Thẩm Dũng nhìn chằm chằm cánh tay của Phương
Nhất Chước lộ ra bên ngoài tay áo thêu lá sen, có chút bất mãn! Cũng
không biết bao nhiêu người ở chợ nhìn thấy cánh tay này của nương tử hắn rồi.
Phương Nhất Chước thấy nhãn tình cổ quái của Thẩm Dũng,
không biết hắn đang nghĩ cái gì, cũng mặc kệ, xắn tay áo bắt đầu thu dọn bát đũa ở trên bàn.
Thẩm Dũng tiến lại gần giúp nàng dọn bát,
lại tranh thủ đánh mắt nhìn cái cổ, bàn tay, lỗ tai…tất cả các bộ phận
lộ ở bên ngoài có thể nhìn được của nàng, trong lòng khó chịu, đều bị
người khác nhìn thấy rồi… Mải nghĩ mà làm vỡ mất hai cái bát.
Cuối cùng, Thẩm Dũng bị Phương Nhất Chước đuổi ra ngoài, đành ở trong sân
đọc sách, nhưng chữ trong sách nào có vào được đầu, hắn chỉ ngẩn người
miên man suy nghĩ.
Phương Nhất Chước dọn dẹp xong, thấy hơi mệt, liền vào trong phòng ngủ trưa một chút.
Thẩm Dũng cầm sách chờ ở trong sân, chốc lát sau thấy Tiểu Kết Ba ủ rũ trở về.
“Này.” Thẩm Dũng vội vàng ngoắc ngoắc tay với hắn, Tiểu Kết Ba chạy tới, ngồi chồm hổm bên người Thẩm Dũng, nói: “Thiếu gia.”
“Thấy không?” Thẩm Dũng hỏi.
“Thấy thì có thấy.” Tiểu Kết Ba gãi gãi đầu, nói tiếp: “Là nam nhân.”
“Phi.” Thẩm Dũng duỗi tay lên gõ vào đầu hắn, “Lời vô nghĩa, là nữ nhân còn cần ngươi đi nhìn sao? Hắn thế nào?”
“Ngài hỏi phương diện nào?” Tiểu Kết Ba hỏi, “Tướng mạo, khí độ, tài học hay là thái độ làm người?”
“Ngươi thấy được cái gì thì nói cái đó.” Thẩm Dũng nóng nảy, “Dài dòng như thế làm gì?”
Tiểu Kết Ba duỗi duỗi chân, nói: “Xét về tướng mạo, hắn không tuấn lãng bằng thiếu gia.”
Thẩm Dũng an tâm một chút.
“Có điều cũng không kém, khí chất không giống nhau mà thôi.”
Thẩm Dũng nghe thấy thế thì lại buồn bực, hỏi: “Có ý tứ gì?”
“Chính là… nhìn hắn tương đối có nội hàm, thiếu gia lại là gối thêu hoa*.”
*Gối thêu hoa: vẻ ngoài nhìn nổi bật, cũng có thể ngầm hiểu chỉ có vẻ ngoài mà không có tài năng.
“Thối lắm!” Thẩm Dũng tức giận.
Tiểu Kết Ba sờ sờ quai hàm, nói tiếp: “Xét về khí độ, hai ngươi không có cách nào so sánh được.”
Thẩm Dũng lại an tâm thêm một chút, nhưng lại nghe thấy Tiểu Kết Ba không sợ chết nói một câu, “Thiếu gia so với hắn còn kém xa.”
“Cái gì?” Thẩm Dũng ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn Tiểu Kết Ba, “Có ý gì?”
“Người kia. . . nhìn đặc biệt phong độ.” Tiểu Kết Ba nói, duỗi duỗi ngực, “Hắn đứng ở giữa chợ bán thức ăn, nhưng nhìn giống như là… giống như …”
“Cái vậy gì?” Thẩm Dũng ngứa ngực, tự nói, còn có thể giống cái gì được?
“Nói chung là có điểm tiên phong đạo cốt* … Sai, không phải tiên phong đạo
cốt, giống như là thần tiên phiêu dật… à, cũng không phải.” Tiểu Kết Ba
nói năng lộn xộn, Thẩm Dũng khoát khoát tay, “Tiếp tục nói đi, đừng hình dung nữa, nói giống thần tiên không phải là được rồi sao.”
*Tiên phong đạo cốt: phong cách của người tu tiên, không giống người bình thường.
“Hắc hắc.” Tiểu Kết Ba cười gượng, “Luận tài học hai ngươi chính là một trời một vực.”
Thẩm Dũng tức giận, tiểu tử này đang đứng về bên nào vậy, nhưng vẫn đè nén tức giận, hỏi: “Tài học thế nào?”
“Thiếu gia, ngài mới học bài vài ngày như thế. Ta hỏi một chút, đối với một củ cải trắng, ngài có thể ngâm thơ được không?”
Thẩm Dũng giật giật khóe miệng. Một củ cải trắng thì có thể ngâm ra thơ gì?
“Nhưng thư sinh kia, ách…” Tiểu Kết Ba học tư thế của hắn, nói: “Chỉ bán một
củ cải trắng, tùy tiện đọc hai câu thành một bài thơ, ‘Lá lan thân ngọc
nằm ngang, phê lộ y, thủy trạch sương chuế’, nghe thấy không? Đúng là
khó lường.” (Thơ cổ, tha ta ):
Thẩm Dũng ôm cánh tay suy nghĩ, con
ngươi đảo qua đảo lại đánh giá Tiểu Kết Ba một lát, lắc đầu, nói: “Được
rồi, chỉ là những dâm từ luận điệu cũ rích, ta còn không hiểu ngươi sao, ngươi chắc chắn không thích loại văn chương thế này, nói đi, hắn làm gì khiến cho ngươi trở nên kính trọng như vậy?”
“Hắc hắc.” Tiểu Kết Ba cười cười, “Thiếu gia ngài thật là, xét về cơ linh ngài mới chính là thiên hạ đệ nhất.”
Thẩm Dũng đạp hắn một cái, “Nói đi.”
May mà ở ngay đầu chợ có sông, còn có giếng nước, hầu như nam nhân trong thành đều tới đây cứu hỏa.
Phương Nhất Chước đi lại chung quanh tìm Thẩm Dũng, thế nhưng khuôn mặt của
tất cả mọi người đều đen xì, nhìn không rõ ràng, nàng đi thêm về phía
trước, lại nghe thấy Tiểu Kết Ba nói, “Thiếu phu nhân, đó là cửa hàng
của Lưu công tử!”
Phương Nhất Chước đưa mắt theo hướng ngón tay
Tiểu Kết Ba chỉ, đúng là như vậy, cửa hàng đang cháy cuồn cuộn, hầu như
bị cháy không có gì, lửa đỏ cuồn cuộn khiến cho người xem nhìn thấy mà
giật mình.
“Nguy rồi nguy rồi, Lưu công tử không biết đã chạy ra chưa?” Tiểu Kết Ba gấp đến độ giơ chân, đang nói chuyện, lại nghe thấy
phía sau có người nói, “Yên tâm, không có chết, ở chỗ này.”
Phương Nhất Chước và Tiểu Kết Ba quay đầu lại, liền thấy một người tựa ở chân
tường, mặt đen kịt, y phục bị cháy hỏng vài chỗ, có điều hình như không
bị thương nhiều lắm, giương mắt vẫy vẫy tay với Phương Nhất Chước và
Tiểu Kết Ba, đúng là Lưu Mậu.
“Ai nha, Lưu đại ca ngươi không sao chứ?” Tiểu Kết Ba chạy lại gần hỏi.
Lưu Mậu lắc đầu, nhìn Phương Nhất Chước, “May mà có Thẩm Thiếu gia cứu ta, ta nợ hắn một cái mạng.”
Phương Nhất Chước gật đầu, lại có chút lo lắng, hỏi: “Tướng công ở chỗ nào.”
Lưu Mậu duỗi tay chỉ chỉ về phía trước, Phương Nhất Chước quay đầu nhìn,
thấy một người đang cầm thùng gỗ, chạy tới chỗ nàng, “Nương tử, đừng ở
chỗ này, nguy hiểm lắm!”
Phương Nhất Chước kéo cánh tay Thẩm
Dũng, thấy hắn không bị thương, lòng cuối cùng cũng buông xuống, dùng
tay áo lau khuôn mặt cho hắn, hỏi: “Phụ thân đâu? Không có việc gì chứ?”
“Yên tâm, người bên trong cơ bản đều cứu ra rồi.” Thẩm Dũng nói, “Phụ thân
đang ở phía trước, lửa không còn lớn nữa, chỉ còn lại một ít lửa nhỏ
thôi, rất nhanh sẽ được dập tắt.”
Phương Nhất Chước yên tâm.
Thẩm Dũng lau lau mặt, nói: “Nương tử nàng có biết không? Thật là tà môn, bọn họ đều nói có cầu lửa!”
“Ta cũng thấy được!” Lưu Mậu cũng nói, “Mấy quả cầu lửa rất lớn, từ trên trời rơi xuống.”
…
Rất nhanh, toàn bộ lửa đã được dập tắt, bọn nha dịch mệt mỏi nghỉ ngơi ở
một bên, Thẩm Nhất Bác dẫn theo Lưu Đại Phương chờ lửa nhiệt ở bên trong giảm bớt sẽ vào kiểm tra. Lần này tổn thất nghiêm trọng, hai người bị
chết cháy, thương bỏng hơn mười người, toàn bộ chợ cơ bản đều bị thiêu
hủy, đoạn đường náo nhiệt nhất Đông Hạng phủ, không nghĩ tới trong nháy
mắt đã bị đốt thành tro.
Hai hàng lông mày của Thẩm Nhất Bác
nhíu chặt, dẫn theo bọn nha dịch khắc phục hậu quả, Thẩm Dũng dẫn Phương Nhất Chước còn có Tiểu Kết Ba, trước tiên giúp Lưu Mậu trở về nhà. Mẫu
thân của Lưu Mậu cũng suýt chút nữa bị hù chết, may là con trai không có việc gì.
Trước khi đi, Thẩm Dũng thấp giọng nói vài câu với mẫu thân của Lưu Mậu, rồi mới lôi kéo Phương Nhất Chước trở về.
“Ngươi cùng mẫu thân của Lưu công tử nói cái gì thế?” Phương Nhất Chước hỏi.
Thẩm Dũng hơi nhớn mi, cười tủm tỉm nói: “Bí mật.”
Phương Nhất Chước thấy hắn thần thần bí bí, liền đạp hắn một cái, “Ta cũng không cần biết.”
Thẩm Dũng cười cười, nhưng lại có chút miễn cưỡng.
“Tướng công, ngươi đang suy nghĩ về hoả hoạn lần này sao?” Phương Nhất Chước hỏi.
“Đúng thế.” Thẩm Dũng thở dài, “Chuyện này rất cổ quái, vô duyên vô cớ lại
xuất hiện cầu lửa… Là họa của trời hay là họa từ người đây?”
Leo: Viên phòng không thành, Dũng ca thật là thất bại =))
* Đến giờ ăn rồi…
Món đầu tiên ở bài viết là món cá sốt chua ngọt.
Sườn xào chua ngọt thì chắc mọi người quá quen rồi:
Trứng sốt chua ngọt:
Khoai tây nạo sợi ướp chua cay:
Canh cá chua cay:
Ngó sen ướp chua cay:
Đậu phộng dầu dấm chua:
Phù…xong.