Phương Đại Trù

Chương 48 : Mì sợi trộn tương đậu cùng kiếp nạn lửa trời

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Gà rừng lão đạo đưa tới thực sự rất ngon, tay nghề của Phương Nhất Chước lại tốt, sắc hương vị đều đủ cả, Thẩm Dũng càng

ăn càng khen không dứt miệng, “Nương tử, thật ngon.”



Phương Nhất Chước ngồi ở một bên nhìn hắn, cười nói: “Chậm thôi không nóng, ăn nhiều chút.”



“Ừ, nàng cũng ăn đi.” Thẩm Dũng gắp một cái đùi gà đưa đến trước mặt Phương Nhất Chước.



Phương Nhất Chước há miệng cắn, đưa tay cầm đùi gà chậm rãi ăn.



Thẩm Dũng vui vẻ, bộ dạng nương tử của hắn ngay cả khi ăn cũng dễ nhìn, mặc dù không làm bộ nhưng cũng không hề khó coi.



Ăn xong cơm, hai người thu thập một chút, sau đó dẫn theo Tiểu Kết Ba cùng nhau đi ra chợ.



Hiện tại trong chợ đã thành một đống phế tích, nha dịch đã đem chợ phong

kín, đợi khi phá được án sẽ xây lại, những tiểu thương buôn bán trong

chợ này đều được phân chia đến những chợ nhỏ hơn chung quanh, bắt đầu

buôn bán trở lại.



Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng đi vào bên trong đống phế tích, bắt đầu kiểm tra chung quanh.



“Tất cả đều bị thiêu rụi rồi.” Phương Nhất Chước thương tiếc nói, “Là ai thiếu đạo đức lại có thể phóng hỏa như vậy?”



“Ừ.” Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, nói: “Nương tử, kẻ cố ý phóng hỏa, sẽ bịa ra đủ mọi lý do thôi.”



“Tướng công, ngươi nghĩ là oán thù cá nhân sao?” Phương Nhất Chước hỏi.



“Ừ…” Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không phải tư oán, vì sao lại muốn phóng hỏa?”



“Thế nhưng, rất nhiều cửa hàng đều bị cầu lửa ném vào, lẽ nào tất cả mọi

người đều đắc tội với hắn sao?” Phương Nhất Chước cảm thấy không đúng

lắm.



“Điều này cũng có lý.” Thẩm Dũng bất đắc dĩ nói, “Nhưng lại cố ý làm ra loại công cụ phóng hỏa kỳ công như vậy, đến tột cùng là vì

cái gì?”



“Thiếu gia.”



Hai người đang đi ở phía trước,

chợt nghe thấy Tiểu Kết Ba ở phía sau ồn ào, “Vị đại thẩm này nói trước

đây thẩm ấy đã nhìn thấy cầu lửa.”



Thẩm Dũng và Phương Nhất

Chước quay đầu lại, nhìn thấy bên cạnh Tiểu Kết Ba có một lão phụ nhân

đang đứng, trong tay cầm một cái rổ, bên trong có đựng rau.



“Đại thẩm.” Thẩm Dũng vội vàng kéo Phương Nhất Chước đi lại gần, hỏi: “Trước đây đại thẩm đã từng nhìn thấy cầu lửa sao?”



“Đúng vậy.” Đại thẩm kia hạ giọng nói với Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước nói, “Lửa này, là lửa trời a!”



Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng nhìn nhau liếc mắt, hơi khó hiểu hỏi, “Lửa trời?”



“Đúng thế, trước đây cũng từng xảy ra chuyện như thế này!” Đại thẩm như nhớ

lại chuyện có thật, còn có chút sợ hãi, hai tay tạo thành hình chữ thập

hướng lên trời bái lạy.



“Cái gì?” Thẩm Dũng buồn bực, hỏi: “Trước đây cũng từng xảy ra sao? Là lúc nào?”



“Hơn ba mươi năm trước!” Đại thẩm trả lời nói, “Khi đó ta còn nhỏ, thường đi lên núi chăn dê, một hôm, khi đang trên đường trở về, toàn bộ làng đều

cháy, lửa ngày đó thiêu làng ta chính là lửa trời!”



“Đại thẩm khi đó cũng thấy được cầu lửa sao?” Phương Nhất Chước hỏi, “Cầu lửa ở trên trời rơi xuống?”



“Giống nhau như đúc!” Đại thẩm chăm chú gật đầu.



“Đại thẩm ở chỗ nào?” Thẩm Dũng hỏi,



“À, hiện tại ta đang ở trong Đông Hạng phủ, nhưng trước đây ta sống tại Bá thôn ở ngoại ô cách nơi này hơn mười dặm.”


Lưu Mậu lập tức dẫn đường, mọi người cùng đi đến Lưu gia.



“Đúng rồi, nhà ngươi hình như rất gần Hoạt Phần thôn?” Thẩm Dũng hỏi.



“Ừ, nhiều người ở chỗ ta, đều từng là người tại Hoạt Phần thôn, sau đó phải chuyển đi nhưng bởi vì đối với thôn cũ vẫn có cảm tình, cho nên cũng

không đi quá xa.”



“À.” Thẩm Dũng lại hỏi, “Đúng rồi, ngươi vừa

nói, người xem phong thủy kia nói Loan thôn kỵ “thủy”, nhưng ta thấy

hình như kỵ “hỏa” mới đúng.”



“Là sợ mất nước.” Lưu Mậu có chút

bất đắc dĩ nói, “Lúc đầu tất cả mọi người không rõ ý tứ trong đó, sau

mới rõ ràng, kỵ “thủy”, cũng không phải là sợ nước, mà là sợ không có

nước.”



Mọi người đi đến Lưu gia, vừa lúc Lưu mụ mụ đang chuẩn bị cơm tối, Phương Nhất Chước để Lưu mụ mụ nói chuyện cùng với đám người

Thẩm Dũng, chính mình thì chạy đến phòng bếp làm cơm.



“Nghe nói

tay nghề của Thiếu phu nhân rất tuyệt, hôm nay rốt cuộc cũng có lộc ăn.” Lưu mụ mụ cười bưng trà đến cho Thẩm Dũng, sau đó cũng ngồi xuống.



“Mẫu thân, Thẩm Thiếu gia muốn hỏi một số chuyện về Hoạt Phần thôn.” Lưu Mậu dìu mẫu thân hắn ngồi xuống, chính mình cũng ngồi xuống bên cạnh.



Thẩm Dũng nói với hắn, “Gọi Thẩm Dũng là được rồi, cái gì mà thiếu gia với chả ít gia.”



Lưu Mậu cười gọi hắn một câu Thẩm huynh, tính tình của hai người hình như rất hợp nhau.



Lưu mụ mụ có chút khó hiểu, hỏi: “Hoạt Phần thôn làm sao vậy?”



“Là về chuyện cháy ở chợ lần này.” Thẩm Dũng nói, “Ta nghe nói, ba mươi năm trước, Hoạt Phần thôn hay chính là Loan thôn, cũng xảy ra chuyện cầu

lửa từ trên trời giáng xuống, thiêu hủy cả một thôn trang, có đúng hay

không?”



“Ừ.” Thẩm phu nhân nhẹ nhàng thở dài, nói: “Đúng vậy, chuyện này cứ ba mươi năm xảy ra một lần.”



“Ba mươi năm xảy ra một lần?” Thẩm Dũng kinh ngạc: “Cứ ba mươi năm sẽ phát sinh một lần hoả hoạn sao?”



“Đúng, việc này ta cũng là nghe trưởng bối nói, tính toán ngày, cũng vừa đúng ba mươi năm rồi.”



Sau đó, Lưu mụ mụ bắt đầu giảng giải cho đám người Thẩm Dũng, đúng là không thể tưởng tượng nổi, ba mươi năm sẽ xảy ra kiếp nạn thiên hỏa một lần.



Nghe xong tự thuật thật dài, Thẩm Dũng sững sờ nhìn Lưu mụ mụ, không chỉ có

hắn, ngay cả Tiểu Kết Ba và Lưu Mậu cũng đều cảm thấy khó tin.



Lúc này, Phương Nhất Chước dọn cơm đi ra, nàng thấy có sẵn mỳ sợi trong phòng bếp nên quyết định nấu một nồi mỳ lớn.



Trong phòng bếp vừa lúc có ít thịt, còn có đậu khô và rau xanh, trước tiên

Nhất Chước đem thịt băm nhỏ, xay đậu khô nát và cắt nhỏ rau xanh xào

chín, sau đó đem đậu và thịt cho thêm gia vị bỏ vào trong nồi đun nhỏ

lửa, làm nước tương. Tiếp theo nấu mì lên, rồi đổ nước tương và cho rau

vào, rắc thêm đậu phộng và hành thái lên trên, cuối cùng bưng ra bàn ăn.



Mọi người thấy thức ăn được bưng lên đều thu lại tâm tình, tập trung ăn mì, vừa ăn một miếng vào miệng đã bị mỹ thực khơi dậy hứng thú.



“Ai u!” Lưu mụ mụ tán thưởng liên tục, “Tay nghề của thiếu phu nhân thực sự là vô cùng tốt.” Vừa nói, vừa vỗ vỗ vai Lưu Mậu, cười nói: “Thấy chưa?

Mau tìm cho mẫu thân một người con dâu tốt, như thế mẫu thân mới an

tâm.”



Phương Nhất Chước ngồi xuống bên cạnh Thẩm Dũng nghe Lưu

mụ mụ khích lệ như thế, hơi ngượng ngùng cười cười, đảo mắt sang bên

cạnh thấy ngoài miệng Thẩm Dũng cũng ăn liên tục nhưng nhãn thần lại ngơ ngác, dường như đang có tâm sự gì đó.



“Tướng công, làm sao vậy?” Phương Nhất Chước hỏi hắn.



“À…” Thẩm Dũng nhìn nàng một chút, than nhẹ, “Chỉ là đang nghĩ, lửa trời này, thực sự khó hiểu.”