Phương Đại Trù

Chương 49 : Cá nướng cùng cổn lôi

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Ăn xong mỳ, Lưu mụ mụ ngăn cản Phương Nhất Chước

đang muốn đi rửa bát, giành lấy mâm, ấn nàng ngồi xuống bên người Thẩm

Dũng, chính mình thì bưng mâm đi xuống phòng bếp.



Lưu Mậu rót trà cho mọi người, rồi cũng ngồi xuống nói chuyện.



Phương Nhất Chước thấy vẻ mặt Thẩm Dũng u sầu, duỗi tay vỗ vỗ vai hắn, “Tướng công.”



“Ừ?” Thẩm Dũng nhìn Phương Nhất Chước, “Nương tử.”



“Đang nghĩ cái gì đó?” Phương Nhất Chước hỏi, “Mặt mày thật khó coi.”



“À… Ta chỉ cảm thấy cổ quái, nếu nói ba năm xảy ra hỏa hoạn một lần, vẫn

còn hợp lý, chắc là có kẻ ba năm lại muốn làm chuyện xấu, thế nhưng ba

mươi năm một lần, thời gian giữa các lần cũng quá lâu đi? Đời người có

mấy cái ba mươi năm như thế?”



“Có thể là vài thế hệ?” Tiểu Kết Ba hỏi.



“Vài thế hệ làm buôn bán còn hợp lý, sao có khả năng vài thế hệ làm chuyện

phóng hỏa?” Thẩm Dũng lắc đầu liên tục, “Không đúng… chắc chắn có chỗ

nào đó không hợp lý.”



“Chi bằng đi ra ngoài một chút? Ở trong này suy nghĩ, cũng khó có thể nghĩ ra cái gì.”



Lúc này, Lưu Mậu đột nhiên mở miệng, rồi đi đến cái tủ bên trong phòng lấy ra một chiếc cần câu và một cái giỏ trúc.



“Muốn đi câu cá sao?” Tiểu Kết Ba hăng hái.



“Ừ.” Lưu Mậu gật đầu, “Từ lúc tu sửa đập, cá trong sông cũng nhiều lên, vừa lúc có thể đi câu.”



Thấy Tiểu Kết Ba vui vẻ cầm theo cái giỏ trúc đi ra ngoài cùng Lưu Mậu, Thẩm Dũng cũng chỉ biết kéo Phương Nhất Chước đuổi theo.



Phương Nhất Chước nắm cánh tay Thẩm Dũng, đạp lên những hòn sỏi nhỏ im lặng ở ven đường đi về phía trước.



“Nương tử.” Thẩm Dũng xoay mặt nhìn Phương Nhất Chước, “Nàng có suy nghĩ gì hay không?”



Phương Nhất Chước giương mắt, khó hiểu: “Suy nghĩ gì cơ?”



“À… Về vụ án lần này.” Thẩm Dũng hơi cau mày.



Phương Nhất Chước nhìn hắn một chút, duỗi tay, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm của Thẩm Dũng, thấp giọng nói, “Đừng cau mày nha tướng công.”



Thẩm Dũng sửng sốt.



Phương Nhất Chước cười nói, “Phụ thân mới là tri phủ, ngươi tra án chỉ là hỗ

trợ, phải cao hứng mới đúng, đầu mối kiểu gì cũng sẽ tìm ra, người xấu

rồi cũng sẽ bắt được, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.”



Một lát sauThẩm Dũng mới hồi phục lại tinh thần, thở dài một hơi, xấu hổ sờ sờ đầu, nói: “Cũng đúng … ta nghĩ quá nhiều rồi.”



“Chúng ta đi bắt cá đi, bắt được lát nữa nướng cá kiểu dân gian cho ngươi ăn.” Phương Nhất Chước kéo Thẩm Dũng đi về phía trước cười nói.



“Cá nướng dân gian?” Thẩm Dũng nghe thấy có thức ăn liền cười, “Phương pháp nướng cá dân gian sao?”



“Ừ.” Phương Nhất Chước vỗ vỗ túi nhỏ treo bên hông, “Bên trong có bột gia vị rất thích hợp chế biến các món dân dã, là cha ta dùng các hương liệu

chế thành, bất kể là cá nướng hay thịt quay… Chỉ cần rắc một ít lên, đều trở thành mỹ vị không gì sánh được.”



“Thật không?” Thẩm Dũng

lập tức mong chờ món cá nướng của nàng, suy nghĩ một chút, liền tiến đến bên tai Phương Nhất Chước nhỏ giọng nói thầm: “Có điều nàng xem Lưu

công tử tay yếu chân mềm, đến lúc câu cá không cẩn thận lại bị cá câu

lại thì khổ.”



Phương Nhất Chước cười lớn liếc Thẩm Dũng, “Tướng công xấu quá.”



Thẩm Dũng xắn xắn tay áo, “Không sao, đến lúc đó ta sẽ vớt hắn và cá lên, rồi chúng ta đem hắn làm mồi câu.”


nay vẫn cháy ở Loan thôn, hiện nay mặc dù Loan thôn đã biến thành thôn

hoang, nhưng nếu là thiên tai ba mươi năm một lần, vậy thì cháy vẫn phải xảy ra tại thôn hoang kia mới đúng, phụ thân thấy có đúng không?”



“Ừ.” Thẩm Nhất Bác gật đầu, “Nhưng gặp tai hoạ hôm nay lại chính là cư dân ở Loan thôn trước kia, ta đã điều tra qua, chợ Tây có tám phần mười là

người của Loan thôn buôn bán ở đó, nói cách khác, hoả hoạn là nhằm vào

cư dân.”



“Đúng là như vậy.” Thẩm Dũng gật đầu, “Cho nên con nghĩ, ba mươi năm trước, có phải đã xảy chuyện kỳ quái gì hay không.”



“Chuyện kỳ quái…” Thẩm Nhất Bác cúi đầu trầm ngâm.



Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, hỏi: “Tướng công, có phải do chuyện tu sửa lại đê đập?”



“Đúng!” Thẩm Dũng vỗ tay một cái, “Nương tử cũng nghĩ thế sao?”



Phương Nhất Chước hắc hắc cười cười, nói: “Vừa rồi Lưu Mậu không phải đã nói

sao, từ sau khi tu sửa đập, Loan thôn vốn mưa gió bình thường cũng biến

thành không mưa mà sét đánh, sau đó trong sông cá lớn cũng nhiều thêm.”



“Không mưa mà sét đánh?” Thẩm Nhất Bác nghe đến đó lại sửng sốt, bỗng nhiên

đứng lên, đi đến giá sách tìm kiếm, không bao lâu sau, tìm ra được một

quyển sách sử , nói: “Trong sách sử này đúng là từng có chuyện lạ như

thế, vùng Hán Trung, từng có nạn đại hồng thủy, mười năm một lần, bên

cạnh đó cũng gặp phải sét đánh ra lửa, hay chính là cổn lôi, thiêu hủy

toàn bộ thôn trang. Mà vùng Trung Thục, cũng từng có hiện tượng rồng

nước cuộn ba mươi năm một lần, sau này bởi vì xây dựng đập lớn, mà

chuyện rồng nước cuộn cũng không còn xảy ra nữa.”



“Có chuyện kỳ lạ thế sao?” Phương Nhất Chước nghĩ nghĩ một chút, “Đó là vì sao?”



“Những thiên tai này xảy ra, đều có nguyên nhân nhất định, cùng với địa thế

núi sông có quan hệ rất lớn, mà đập nước chính là biện pháp hay nhất để

cải biến xu thế của núi sông.” Thẩm Nhất Bác nói, “Bởi vậy những nơi xây dựng đập lớn, tai hoạ thường không còn.”



“À…” Phương Nhất Chước nghe rõ, quay sang hỏi Thẩm Dũng, “Tướng công, ngươi có phải nghĩ, lúc

trước cháy là bởi cổn lôi, sau đó tu kiến đập lớn, sẽ không xảy ra nữa?”



“Đúng thế!” Thẩm Dũng gật đầu, “Nương tử vừa rồi cũng nghe thấy, sấm sét xa

vời cuồn cuộn, nhưng lại không có mưa, cũng không có cổn lôi… Cho nên ta nghĩ, hỏa hoạn lần này, có phải hay không có người bởi vì cổn lôi không xảy ra mà cố ý muốn tạo nên, dù sao… phương pháp phóng hỏa có rất

nhiều, làm gì phải mất công chuẩn bị những quả cầu sắt công phu kia,

phóng hỏa ngày đó chính là muốn nhắc lại chuyện xưa?”



“Dũng nhi

nói có lý.” Thẩm Nhất Bác cũng gật đầu, hỏi: “Vậy lần này là người

phương nào phóng hỏa, nguyên nhân phóng hỏa là gì? Ngươi đến đây tra ghi chép về Loan thôn bởi vì nghĩ người phóng hỏa chính là người trong thôn sao?”



“Đúng thế… Con có một cách giản đơn để tìm ra.” Thẩm Dũng sờ sờ đầu, nói: “Ba mươi năm một lần tai họa, đối với phần lớn người

dân Loan thôn là tai họa khủng khiếp, nhưng đối với một số người là tai

họa mà cũng là may mắn!”



“May mắn Thẩm Nhất Bác sửng sốt, suy nghĩ một chút, hỏi: “Ai lại là người thích tai nạn này?”



“Cũng không phải không có.” Phương Nhất Chước đột nhiên nói, “Vừa rồi Lưu đại nương không phải đã nói, toàn bộ Loan thôn đều rời đi sao, vậy những

người đào bùn đắp đê nhất định rất cao hứng nha, còn có những cửa hàng

làm việc buôn bán hương nến quan tài, hoặc là những tiên sinh phong

thủy…”



Phương Nhất Chước nói đến đó, thấy mắt của Thẩm Dũng và

Thẩm Nhất Bác đều sáng lên, liền tiến đến bên người Thẩm Dũng, hỏi:

“Tướng công, ta nói có đúng không?”



“Rất có thể.” Không đợi Thẩm Dũng mở miệng, Thẩm Nhất Bác đã cướp lời nói, “Ta lập tức bảoThẩm Kiệt

đi thăm dò, những người năm đó phụ trách tu sửa đê đập cho Loan thôn,

thợ mộc, thợ xây… Còn có cửa hàng quan tài, phường buôn bán hương nến,

thầy tướng số, thầy địa lý.”