Phương Đại Trù

Chương 50 : Bánh chưng ngũ bảo cùng cửa hàng giấy

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Thẩm Nhất Bác ra lệnh, Thẩm Kiệt lập tức mang theo người, đi điều tra những hộ gia đình và thương gia của Loan thôn. Thẩm

Dũng cùng phụ thân ở trong thư phòng, đem những tài liệu ghi chép có

liên quan đến Hoạt Phần thôn ra tra tìm một lượt.



Phương Nhất Chước thấy mọi người đều bận rộn, cũng không quấy rầy nữa, cầm một cái giỏ, chuẩn bị ra ngoài mua thức ăn.



“Thiếu phu nhân, cô đi đâu vậy?” Liên Nhi cười hì hì chạy đến, “Có phải là đi chuẩn bị thức ăn cho buổi tối không?”



Phương Nhất Chước gật đầu, hỏi: “Đúng thế, buổi tối muốn ăn cái gì?”



“Ăn bánh chưng được không?” Liên Nhi cong cong môi cười, mấy ngày nay nha

đầu này đang thay răng, răng nanh rụng mất một chiếc, khi cười để lộ một lỗ thủng trên hàm, tiểu nha đầu lại thích chưng diện, đưa tay lên che

miệng, nhìn thật đáng yêu.



Phương Nhất Chước vuốt tóc Liên Nhi, hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn ăn bánh chưng?”



“Vừa rồi mẹ Ngũ Phúc có mang về một ít lá lau*, mọi người đều nói, có bánh chưng ăn thì thật tốt!” Liên Nhi hì hì cười.



*Ở Trung Quốc, bánh chưng được gói bằng lá lau, cũng không có hình vuông như nước mình



mà có hình gần giống bánh giò như ảnh mình họa đầu bài.



“Trong nhà có gạo nếp không?” Phương Nhất Chước hỏi.



“Có.” Liên Nhi gật đầu, “Lần trước Chung bá tặng rất nhiều.”



“Tốt lắm, em trở về nói với Tiểu Thạch đem gạo nếp rửa sạch, tẩm với tương

du (nước mắm), đợi ta mua nguyên liệu trở về là có thể làm nhân bánh.”

Phương Nhất Chước nói.



“Tốt quá.” Liên Nhi hoan hỉ chạy đi.



Phương Nhất Chước một mình cầm giỏ nhỏ ra khỏi phủ.



Vừa ra khỏi cửa, lại gặp Tiểu Thạch đi mua chỉ thêu cho Thẩm phu nhân trở

về, Tiểu Thạch thấy Phương Nhất Chước, liền hỏi: “Thiếu phu nhân, cô đi

mua thức ăn sao?”



“Ừ.” Phương Nhất Chước sửa sửa lại mái tóc cho Tiểu Thạch, nha đầu kia lại chạy vào bên trong, vừa chạy vừa nói: “Để

em đi xách làn cho cô, thiếu phu nhân đợi một chút, em đem kim chỉ về

cho phu nhân rồi ra ngay.”



“Không cần.” Phương Nhất Chước nghĩ

hôm nay cũng không cần mua quá nhiều thứ, liền nói: “Ta chỉ mua ít táo

và hạt dẻ rồi sẽ trở lại, các em cứ làm việc đi.”



“Vâng.” Tiểu Thạch gật đầu, Phương Nhất Chước liền đi một mình.



Hôm nay, chợ bị cháy vẫn còn bị phóng kín, chợ mới được mở trên một con

đường cách đó không xa, người buôn bán so với lúc trước ít hơn, người đi mua cũng ít, toàn bộ chợ có vẻ vắng lặng.



Phương Nhất Chước tiến vào trong chợ, nhìn trước nhìn sau, cảm thấy hơi kỳ quái.



“Thiếu phu nhân, mua rau sao?” Một bà lão tóc bạc chào hỏi Phương Nhất Chước, “Muốn mua cái gì?”



Phương Nhất Chước thấy bà lão tuổi đã cao, còn bày sạp hàng, trước mắt bán cải trắng, tuy rằng nhân bánh chưng không cần cải trắng, nhưng Phương Nhất

Chước vẫn tiến lại nói muốn mua hai củ, mua về nấu canh uống cũng tốt.



Lão bà giúp nàng đặt rau vào trong giỏ, Phương Nhất Chước trả bạc, rồi hỏi: “Lão bà bà, sao người mua bán lại ít như vậy?” Nàng nhớ bình thường đều rất nhiều người, hơn nữa hôm trước người cũng tấp nập, không hề vắng vẻ như hôm nay.



“Ai…” Lão phụ nhân thở dài, lắc đầu, nói: “Thiếu phu nhân, chắc cô không biết, tất cả mọi người đều sợ lửa trời.”



Phương Nhất Chước chau mày, ngực khó chịu, nàng vừa mới biết được chuyện lửa

trời, sao một lão bà trên đường cái cũng biết được? Nhưng nàng cũng

không nghĩ nhiều lắm, thấy lão bà bà lớn tuổi rồi, không chừng lại là

người của Hoạt Phần thôn.



“Bà bà, bọn họ bởi vì sợ kiếp nạn lửa trời nên không đến đây mua hàng sao?” Phương



Nhất Chước hỏi.



“Bọn họ đều nói nơi này có điềm xấu, trước đây người của Loan thôn chúng ta

cũng bị nói mang điềm xấu, nên họ không đến mua rau nữa, bây giờ ngay cả việc chúng ta muốn đi đến nơi khác bán rau, cũng không được phép.”



“Ai nói?” Phương Nhất Chước nóng giận, “Vì sao không được phép? Tất cả đều là người,



rau của các ngươi cũng không có độc.”



“Có người nói, lửa trời là lời nguyền, đi theo người của Loan thôn, chúng
Nhìn một hồi, Phương Nhất Chước đem giỏ thức ăn treo lên cánh tay, rồi mới

cẩn thận bóc lá bùa ra, liền thấy bên trong có vài thứ.



Bên

trong lá bùa, có giấy tiền màu vàng, một chút tro bụi, giống như tro của rơm rạ bị đốt cháy… Mặt khác, bao quanh mặt trong của giấy làm bùa,

chính là hoa văn hình mây.



Phương Nhất Chước nhìn một lúc liền, sửng sốt, nàng đột nhiên nghĩ đến hoa văn này hình như quen thuộc, đã gặp qua ở đâu rồi?



Cầm bùa, Phương Nhất Chước vừa nghĩ vừa đi, ngẩng mặt nhìn chung quanh một

chút, trong đầu chợt lóe, đúng rồi, trên đường nàng đi đến chỗ sạp hàng

của thầy tướng số kia có thấy nóc nhà của một cửa hàng, có khắc hoa văn

như thế này.



Phương Nhất Chước liền chăm chú nhìn nóc nhà của những cửa hàng, quả nhiên, rất nhanh thấy được một gian.



Đó là một cửa hàng nhỏ nằm trong một góc tối tăm, mặt tiền của cửa hàng âm u, nắng chiếu không tới.



Phương Nhất Chước bước đến gần, cảm thấy từng đợt gió lạnh, đúng là dọa người, đặc biệt trên cửa còn dán giấy tiền, nàng ý thức được, đây hình như là

nơi bán giấy tiền, hương nến, vòng hoa cho đám tang. Nghĩ đến mùi hương

của lá bùa lúc nãy, Phương Nhất Chước cảm thấy cả người lạnh lẽo, tốt

nhất trở về cùng Thẩm Dũng thương lượng một chút mới tốt, nghĩ đến đó

liền xoay người…



“A!”



Phương Nhất Chước kinh ngạc nhảy

dựng lên, nàng quay người lại, đã thấy phía sau có một nam nhân trung

niên không biết đứng đó từ lúc nào.



Nam nhân kia khuôn mặt trắng như sáp, cách nàng rất gần, như đứng dán vào sau lưng nàng, Phương Nhất Chước sợ hãi quá mà kêu to.



Thấy là một người còn sống, Phương Nhất Chước mới bình tĩnh lại.



“Muốn mua cái gì sao?” Giọng nói người nọ trầm thấp, hơi khàn khàn.



“A?” Phương Nhất Chước khó hiểu, nhìn sang hai bên trái phải.



Nam nhân kia chỉ chỉ vào cửa hàng phía sau nàng, “Cửa hàng giấy Từ Ký… Muốn mua cái gì? Giấy tiền? Vòng hoa hay là sáp nến?”



“Ách… ta không cần, chỉ là đi ngang qua thôi.” Phương Nhất Chước thấy bộ dạng âm trầm của hắn thật dọa người, vội vàng bỏ chạy.



Người nọ đứng ở tại chỗ, quay đầu lại, nhìn Phương Nhất Chước chạy xa, thấy

trong tay nàng cầm một lá bùa đã mở ra, khóe miệng hơi nhếch lên, trong

miệng thì thầm, “Thiên cơ đừng hỏi, hỏi nhiều sống không lâu…”



Phương Nhất Chước vội vã trở về, trong lòng hơi bồn chồn, nam nhân vừa rồi

thật đáng sợ, đi thật xa, xác định người nọ chắc chắn không đuổi kịp,

mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhìn trái phải, thầm than không ổn, nàng sợ

hãi quá mà bỏ chạy, vùng này cũng không quen thuộc, lạc tới chỗ nào rồi?



Đi vài bước, liến thấy đằng trước có một lão bà bà lưng cong tay cầm một cái rổ nhỏ chậm rãi đi lại.



Phương Nhất Chước chạy tới hỏi, “Lão bà bà, đường nào đi ra chợ?”



Lão bà bà duỗi tay chỉ chỉ ngõ nhỏ đằng trước, “Đi qua đó, sẽ ra được.”



“À.” Phương Nhất Chước gật đầu, liền đi vào trong ngõ nhỏ. Mới bước vài

bước, lại phát hiện phía trước có bức tường, là một ngõ cụt.



Phương Nhất Chước nhíu nhíu mày… Tự nói, lão bà bà chắc là già rồi nên hồ đồ,

sao lại chỉ loạn đường như thế. Có chút bất đắc dĩ quay trở lại…



Nhưng nàng vừa mới quay người, chợt nghe thấy phía sau “Hô” một tiếng, sau đó… Gáy bị thứ gì đó thật nặng đập vào.



Phương Nhất Chước hự một tiếng, rồi ngã quỵ xuống.



Sau khi nàng ngã sấp xuống, bên cạnh xuất hiện một người, chính là lão bà

bà lưng còng vừa rồi, chỉ là lưng lúc này đã thẳng trở lại, mái tóc hoa

râm cũng chỉ là giả, hơn nữa tướng mạo, chính là nam nhân vừa rồi Phương Nhất Chước gặp trước của hàng giấy.



Hắn ngồi xổm xuống, nhìn

Phương Nhất Chước đã hôn mê một lúc, hơi nở nụ cười, rồi mới duỗi tay ôm lấy nàng, đi đến trước cửa hàng giấy, đá văng ra cánh cửa, đi vào, đóng cửa.



Sau khi cửa cổng đóng, nơi đầu ngõ, có một tiểu hài tử ló

đầu ra, khuôn mặt sợ hãi đến trắng bệch, hắn vội vã xoay người bỏ chạy,

chạy về hướng nha môn.