Phương Đại Trù

Chương 51 : Đậu phụ rán cùng oán hận mấy đời

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Thẩm Dũng một đường đi về phía trước tìm, hắn cũng không bận tâm chuyện khác mà chỉ tìm đến chỗ thầy tướng số mù kia,

trước sạp tướng số có rất nhiều người vây quanh, đều là đến mua bùa chú, nhưng không có Phương Nhất Chước.



Thẩm Dũng cũng đi lên mua một cái, nhân tiện hỏi mọi người, có thấy một thiếu phụ tuổi còn trẻ đến đây hay không.



Trong Đông Hạng phủ có không ít người quen biết Phương Nhất Chước, người tới

nơi này, phần lớn đều đi mua lá bùa, đều lắc đầu nói không thấy.



Thẩm Dũng cau mày, dẫn theo Tiểu Kết Ba tiếp tục tìm kiếm.



“Thiếu gia, thiếu phu nhân chắc mua được phù rồi.” Tiểu Kết Ba hỏi, “Có thể đã trở về phủ rồi hay không?”



Thẩm Dũng nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi trở về phủ trước xem sao, ta sẽ đi dọc phố tìm!”



“Được.” Tiểu Kết Ba vội vàng chạy trở về.



Thẩm Dũng cau mày, tiếp tục đi về phía trước, con phố này thực hẻo lánh, hai bên đường phần lớn đều là cửa hàng, nhưng lại ít người lui tới, hơn nữa cửa hàng lại không giống cửa hàng, ngay cả một tấm biển cũng không có.



Thẩm Dũng đi đến trước một cửa hàng thêu, hỏi một phụ nhân đang ngồi bên

trong, có thấy một cô nương dáng người nhỏ, làn da trắng, đôi mắt rất to trên tay cầm một chiếc giỏ đựng thức ăn hay không.



Phụ nhân kia suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu, nói: “Đúng là có một cô nương như

thế đi qua, trên tay nàng cầm giấy vàng, không biết tìm cái gì.”



“Giấy vàng?” Thẩm Dũng sửng sốt, lại hỏi phụ nhân, “Nàng đi về hướng nào?”



Phụ nhân duỗi tay chỉ phía trước, Thẩm Dũng liền vội vã đuổi theo.



Hắn vừa đi vừa cân nhắc, Phương Nhất Chước cầm giấy vàng gì … giấy vàng sao?



Thẩm Dũng lập tức cúi đầu xuống nhìn bùa chú trong tay, đúng là làm từ giấy

màu vàng. Hắn cầm lá bùa lật đi lật lại xem, cũng không thấy cái gì đặc

biệt… Lát sau dường như nghĩ ra cái gì, liền đứng lại, mở lá bùa kia ra.



Thẩm Dũng nhìn thấy, đương nhiên cũng giống như thứ Phương Nhất Chước nhìn

thấy —— hoa văn hình mây. Nhìn hoa văn này Thẩm Dũng lại hơi buồn bực …

tự hỏi, không biết Phương Nhất Chước cầm giấy này, đi chỗ nào rồi?



Thẩm Dũng nghĩ một lát, lại chạy trở về hỏi phụ nhân kia, “Hoa văn này có ý nghĩa gì?”



Phụ nhân hơi ngẩn người, nói: “À… Đây không phải hoa văn của cửa hàng giấy Từ Ký sao?”



“Cửa hàng giấy Từ Ký?” Thẩm Dũng thoáng khó hiểu, “Đó là chỗ nào?”



“À… Đi về phía trước, đầu đường có một cửa hàng giấy, chuyên môn bán nến thơm, giấy vàng mã, còn bán cả quan tài nữa.”



“Trong cửa hàng đó có người nào?” Thẩm Dũng hỏi, thấy trong mắt phụ nhân kia

hình như có hoài nghi, liền lấy từ trong ngực ra một miếng lệnh bài mà

người của nha môn hay dùng, nói: “Đại thẩm, ta là người của nha môn, có

một cô nương bị mất tích, ta đang đi tìm nàng.”



“À…” Phụ nhân

vội vã gật gật đầu, “Vâng quan gia!” Nói xong, nhìn trái nhìn phải, rồi

mới ghé lại gần thấp giọng nói, “Bên trong cửa hàng giấy Từ Ký kia vô

cùng u ám, hình như ở đó chỉ có một người trẻ tuổi, cũng chính là chưởng quầy, gọi là Từ Văn Mậu, ai nha, kẻ này vô cùng quái lạ, hay lẩm bầm

một mình, lại rất dọa người!”



“Chỉ có mình hắn thôi sao?” Thẩm Dũng hỏi.



“Đúng vậy.” Phụ nhân gật đầu.



Thẩm Dũng nói cảm ơn rồi lập tức đi về phía trước, trong lòng bồn chồn… Cửa

hàng giấy? Làm bùa chú, thầy tướng số mù, có liên quan gì đến kiếp nạn

lửa trời không? Sao lại thế này? Nhất Chước vì sao mất tích?



Trong đầu Thẩm Dũng xuất hiện ngàn vạn câu hỏi, có điều hiện tại chỉ có một ý niệm…Phải nhanh chóng tìm được nương tử bảo bối của hắn, nhỡ đâu Phương Nhất Chước xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn phải làm sao bây giờ?



Phương Nhất Chước mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy sau đầu truyền đến từng

đợt đau đớn, còn hơi bực mình, bên tai loáng thoáng có tiếng xì xào,

nhưng nghe không quá rõ ràng, dường như là bị một tầng gì đó ngăn cản.



Nàng khó khăn khôi phục chút thần trí, biết chính mình chỉ là ngất đi thôi,

nhưng mở to mắt, phía trước vẫn là một khoảng đen kịt.



Phương

Nhất Chước sửng sốt, nàng trừng mắt nhìn, lại sợ túa ra một thân mồ hôi

lạnh, nàng bị mù rồi sao? Vì sao cái gì cũng không thấy?
Tiểu Thạch đốt bếp lò lên, Phương Nhất Chước đặt chảo lên bếp đổ mỡ vào đợi

mỡ nóng, sau đó đi rửa sạch gạo nếp, vừa làm vừa dạy hai tiểu cô nương

cách gói bánh chưng.



Chỉ chốc lát sau, nồi mỡ nóng già, Phương

Nhất Chước đem những miếng đậu phụ được cắt vuông vắn thả vào bên trong

chảo, ở trong dầu nóng lật qua lật lại.



Sau đó thái hành.



Liên Nhi và Tiểu Thạch ở bên cạnh gói bánh chưng, hỏi: “Thiếu phu nhân, đậu

phụ rán chính là đem đậu phụ rán giòn lên sao? Cái đó có gì ngon?”



“Còn phải chấm tương nữa.” Phương Nhất Chước nói rồi, đem hành thái bỏ vào

bên trong chén nhỏ, vớt đậu phụ ra ngoài để ráo, rồi quay ra gói bánh

chưng.



Sau một lúc lâu sau, đợi cho nồi nguội chút, Phương Nhất

Chước đổ mỡ ra ngoài, chỉ để lại một chút ở đáy nồi, đổ nước tương vào,

tiếng tí tách vang lên không ngừng, sau đó cho thêm hành thái.



“Thiếu phu nhân, sao cô lại xào nước tương lên?” Tiểu Thạch và Liên Nhi đều khó hiểu.



“Như vậy ăn mới ngon.” Phương Nhất Chước cười ha ha, xào được nước tương

liền dùng thìa múc ra chén chỏ, gắp lên một miếng đậu phụ giòn giòn bỏ

vào bên trong chén nước tương, lại dùng đầu đũa chọc một lỗ nhỏ trên

miếng đậu, để cho nước tương tràn vào bên trong, sau đó gắp lên để nước

tương chảy hết mới đưa qua cho Tiểu Thạch: “Đến đây!”



“A ô.”



Tiểu Thạch và Liên Nhi một người ăn một miếng, răng rắc giòn giòn, còn chưa

kịp nuốt xuống đã ca thán, “Thiếu phu nhân, ngon quá!”



Sau đó hai nha đầu vừa tự mình gắp đậu chấm ăn, vừa hỏi: “Thiếu phu nhân, vì sao đun chín nước tương lại ăn ngon như vậy?”



Phương Nhất Chước cười cười lắc đầu, gói xong hết bánh chưng, mới xếp vào trong nồi đặt lên trên bếp lò đun.



Rất nhanh, hương bánh chưng tỏa ra bốn phía.



Liên Nhi và Tiểu Thạch chảy nước miếng ngồi ở một bên chờ.



“A, thơm quá.”



Lúc này, Thẩm Dũng tiến vào, đến bên cạnh Phương Nhất Chước ôm lấy nàng

hỏi, “Sao lại đến đây? Không phải bảo nàng ngủ nhiều một chút à?”



Phương Nhất Chước quay đầu nhìn hắn, hỏi: “Ăn cái này không?”, rồi nhét vào trong miệng hắn một miếng đậu phụ.



“Ưm!” Thẩm Dũng vừa nhai hai miếng, liền mở to mắt, miệng không ngừng khen, “Thật ngon!”



Rất nhanh, bánh chưng cũng chín, Phương Nhất Chước lấy ra vài cái, bóc bỏ

lớp lá lau bên ngoài, rồi đặt bánh ra đĩa để lên trên bàn.



“Đúng rồi.” Phương Nhất Chước đang cắn bánh chưng đột nhiên hỏi Thẩm Dũng, “Vụ án xử xong rồi sao?”



“Ừ.” Thẩm Dũng gật gật đầu, thần sắc trên mặt có chút phức tạp.



“Làm sao vậy?” Phương Nhất Chước nhìn hắn.



“Ai.” Thẩm Dũng dài thở dài một hơi, vừa ăn bánh chưng vừa nói, “Nương tử, ta lúc trước nghĩ nam nhân này là người điên, bây giờ mới biết không

phải.”



“Hắn làm như vậy là có nguyên nhân?” Phương Nhất Chước hỏi.



“Ừ.” Thẩm Dũng nghĩ nghĩ, còn tỏ vẻ thành thật, “Phải nói là nhiều thế hệ nhà hắn đều là người điên!”



“Khụ khụ…” Phương Nhất Chước không đề phòng, bị nghẹn, duỗi tay vuốt vuốt ngực.



Thẩm Dũng cũng vội vàng đấm lưng cho nàng.



Uống một ngụm nước, đem miếng bánh chưng nghẹn ở cổ họng nuốt xuống, Phương

Nhất Chước hỏi Thẩm Dũng, “Cái gì mà nhiều thế hệ nhà hắn đều là người

điên?”



Thẩm Dũng cười, “Theo như cách nói của phụ thân, đây là chính là một đoạn oán hận mấy đời!