Phương Đại Trù

Chương 52 : Gạo nếp cốt cùng nên duyên vợ chồng

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


“Cái gì gọi là một đoạn oán hận mấy đời nha?” Phương Nhất Chước nghe không hiểu, liền hỏi Thẩm Dũng.



Thẩm Dũng cắn bánh chưng lắc đầu, nói: “Nương tử, nói ra sợ nàng không tin,

Từ Văn Mậu, còn có cha hắn, ông nội hắn, mấy thế hệ đều liên quan đến

chuyện lửa trời, không có cách nào thoát khỏi.”



Phương Nhất Chước khẽ nhíu mày, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, hỏi: “Chuyện này từ đâu nói đến?”



“Chuyện xưa nói ra rất dài! Phán đoán lúc trước của chúng ta kỳ thật cũng không sai, cái gọi là kiếp nạn lửa trời, là thiên tai ba mươi năm một lần,

cũng chính là cổn lôi.” Thẩm Dũng bắt đầu giảng giải cặn kẽ cho Phương

Nhất Chước, “Thiên tai này xảy ra cũng vì địa thế sông núi của Loan thôn đặc thù, chứ không phải bị nguyền rủa linh tinh hoang đường gì đó.”



“Ừ.” Phương Nhất Chước gật gật đầu.



“Tổ tiên của Từ Văn Mậu, chính là một thầy phong thủy đi phiêu bạt giang hồ xem phong thuỷ cho người ta.” Thẩm Dũng nói, “Sở trường nhất chính là

tìm những nơi phong thuỷ có những điểm đặc biệt, có điều người của Từ

gia dường như không phải ai cũng có bản lĩnh này, đối với thuật phong

thuỷ cũng không quá hiểu rõ. Trùng hợp là ở Loan thôn quanh năm làm nông nên đối với việc đoán thiên tượng rất có kinh nghiệm và năng lực. Lúc

ấy, Từ gia sống ở ngoại ô Đông Hạng phủ, cách Loan thôn không xa.”



Phương Nhất Chước cảm thấy có hứng thú, cầm chiếc bánh chưng ngây ngô nghe.

Thẩm Dũng chọc chọc bánh trong tay nàng, ý bảo nàng tiếp tục ăn.



“Có một lần, tổ tiên của Từ Văn Mậu, đại khái là cha của ông nội hắn, người có thể đoán trước được hung cát linh tinh của phong thuỷ, tiếng tăm

cũng khá nổi. Hắn được một thôn dân nhờ vả đến Loan thôn xem phong thuỷ, khi đó còn chưa được gọi là Loan thôn đâu, cụ thể gọi là gì thì không

ai còn nhớ.” Thẩm Dũng nói tiếp, “Cụ tổ Từ Văn Mậu nhìn qua thế sông núi của Loan thôn, nói nơi này không may mắn, chỉ sợ sẽ có tai họa lớn.”



“Hắn nói cũng không có sai nha.” Phương Nhất Chước nói, “Đúng là một nơi không tốt.”



“Đũng thế.” Thẩm Dũng gật gật đầu, “Lúc ấy thôn dân đều muốn hắn đoán trước

thời gian tai hoạ phát sinh cụ thể, để phòng bị thật tốt, cụ tổ Từ Văn

Mậu lại là kẻ hám danh, được thôn dân thổi phồng nên rất cao lên đầu óc

trở nên mê muội, bởi vậy bịa chuyện sắp có thiên tai xảy ra.”



“Ai nha.” Phương Nhất Chước lắc đầu, “Loại chuyện này có thể nói bậy được sao?”



“Đúng vậy.” Thẩm Dũng cũng cảm thấy không đúng, “Năm đó có mấy cái lão nông

phản bác lại lời nói của hắn, nói hắn chỉ là một kẻ bịp bợm, lừa đời để

lấy tiếng, nhưng phần lớn thôn dân còn lại đều tin vào lời của cụ tổ Từ

Văn Mậu, bắt đầu chuẩn bị cho thiên tai, bọn họ ngay cả lương thực cũng

không trồng, chính là chờ thiên tai rơi xuống sẽ bỏ chạy. Nhưng không

nghĩ đến, tới thời điểm cụ tổ Từ Văn Mậu nói, thiên tai không có xảy ra, các gia đình không có thu hoạch, sau đó xảy ra nạn đói. Thôn dân đói

chết rất nhiều, hơn nữa những lão nông lúc trước lại châm ngòi thổi gió, chúng thôn dân bắt đầu oán hận cụ tổ Từ Văn Mậu.”



“Sau đó thì sao?” Phương Nhất Chước có chút lo lắng, “Như thế tình cảnh của cụ tổ Từ Văn Mậu chẳng phải là rất nguy hiểm?”



“Hắn muốn cuốn gói bỏ chạy, có điều bị thôn dân chặn được, sau đó bị đám

thôn dân phẫn nộ đánh chết.” Thẩm Dũng nói xong, chỉ thấy Phương Nhất

Chước mặt mũi đều nhăn lại, “Ai nha, những thôn dân đó sao có thể đánh

chết người được?”



Thẩm Dũng nhún nhún vai, “Lúc ấy chắc là mọi

người quá rất tức giận, nên lỡ tay đi? Cụ tổ của Từ Văn Mậu còn có một

đứa con trai.”



“A… Chính là ông nội của Từ Văn Mậu sao?” Phương Nhất Chước hỏi.



“Ừ.” Thẩm Dũng gật gật đầu, “Lúc đó ông nội của Từ Văn Mậu vẫn còn nhỏ… Mà

không may hơn nữa, chính là sau khi cụ tổ của Từ Văn Mậu chết không bao

lâu, Loan thôn đúng là gặp phải cổn lôi, cổn lôi tới liên tục hung mãnh, nhưng thôn dân lại không hề phòng bị, cho nên gặp phải tai họa lớn.”



“Thiên tai thật sự xảy ra sao?” Phương Nhất Chước hỏi, “Thôn dân có chết nhiều hay không?”




Khi ăn cơm chiều, Lưu Mậu cũng

đến đây. Vụ án đã truyền khắp toàn bộ Đông Hạng phủ, mọi người đối với

kỳ án trăm năm này nghị luận không ngớt. Cư dân Loan thôn vốn bị ghét bỏ xua đuổi, cũng được rửa sạch oan tình, không còn người nói bọn họ bị

nguyền rủa nữa, nhiều người còn hứa hẹn, giúp đỡ bọn họ tu sửa lại chợ

thành Tây.



Lưu Mậu gặp được Mạc Đông Đông, hai ngày nay Đông

Đông đang thu xếp mọi thứ, chuẩn bị uống xong rượu mừng của Phương Nhất

Chước và Thẩm Dũng, sẽ xuất phát đi kinh thành.



Thẩm Nhất Bác

nghe chuyện đó, liền nói chuyện với Thẩm Dũng, “Ngươi cũng đừng ở nhà

mãi thế, đi ra cho hiểu biết, mang theo cả Nhất Chước, cùng Lưu Mậu và

Đông Đông đi lên kinh thành du ngoạn một chút, khoảng thời gian này cũng vất vả rồi, đừng có cả ngày chỉ biết đến án này án nọ.”



Thẩm Dũng nghe thế đương nhiên vui vẻ, hỏi Phương Nhất Chước, tất nhiên nàng cũng đáp ứng, có thể đi lên kinh thành đó.



Ngày kế tiếp, trên dưới trong Thẩm phủ đều tất bật chuẩn bị việc vui, Phương Nhất Chước vì chuyện vui lần này, muốn trổ hết tài nghệ ra, mua rất

nhiều nguyên liệu nấu ăn. Thẩm Nhất Bác còn cố ý ở từ đường của Thẩm gia làm một cái điện thờ, bên trong đặt linh vị của cha mẹ Phương Nhất

Chước, để cho Thẩm Dũng dập đầu bái lạy, ở trước linh vị phát lời thề,

cả đời này sẽ chăm sóc bảo vệ Phương Nhất Chước.



Vì chuyện này, cả một buổi đôi mắt Phương Nhất Chước đỏ hoe, Thẩm Dũng còn chọc nàng, nói nàng vừa khóc vừa cười.



Hôm đó mọi người chuẩn bị đơn giản, chờ tiệc vui ngày mai.



Bánh chưng đã sớm bị một đám sói đói trong phủ phân chia sạch sẽ, Phương

Nhất Chước thấy vẫn còn một ít lá lau, liền nghĩ làm gạo nếp cốt* cho

mọi người.



*Gạo nếp cốt: lấy nguyên văn vì ta không biết nên gọi món này như thế nào.



Trước tiên, đem gạo nếp ngâm trong nước khoảng hai canh giờ (4 tiếng), sau đó vớt ra để ráo. Lá lau sau khi được rửa sạch, trải ra rồi bỏ gạo nếp lên trên, cho thêm một miếng xương sườn cắt khúc đã được ngâm rượu hoa điêu và nước tương vào giữa, sau đó gói lá lại thành một cuộn, cuối cùng bỏ

vào trong nồi, chưng chín.



Sau đó, nàng còn nấu một nồi canh đậu xanh giải nhiệt lớn cùng với bánh trứng gà, chia cho mọi người ăn, cơm canh

đơn giản mà lại vô cùng ngon.



Đêm buông xuống, mọi người lặng lẽ đi ngủ, sáng sớm ngày hôm sau, Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng bị tiếng

pháo trúc náo nhiệt làm bừng tỉnh.



Hai người rời giường, đã thấy toàn bộ phủ nha đã được giăng đèn kết hoa, chữ hỉ đỏ thẫm được dán khắp nơi.



Thẩm phu nhân đã thức dậy từ sáng sớm, thấy hai người đứng ngẩn người ở cửa

phòng, vội nhanh đến: “Mau mau, ra đây, nhanh đi thử hỉ phục, phòng này

chúng ta phải trang trí thành phòng tân hôn.”



Phương Nhất Chước

và Thẩm Dũng bị đuổi ra khỏi phòng, đứng ngoài rửa mặt, nhìn mọi người

tất bật ra ra vào vào, hết giăng hoa lại dán chữ thật đúng là vô cùng

náo nhiệt.



Lưu Mậu còn tặng một đôi câu đối, bên trên viết ——

hoan khánh thử nhật thành giai ngẫu, thả hỉ kim triêu kết lương duyên.

(Đại loại là: Mừng ngày vui nên vợ chồng, kết mối lương duyên đẹp bền,

tha cho ta, dịch thơ văn, thật sự kém~~)



Thẩm Dũng sai người đem câu

đối dán ở hai bên phòng tân hôn, quay đầu nhìn Phương Nhất Chước, thấy

nàng đang nắm chặt khăn tay, lỗ tai đỏ rực.