Phương Đại Trù
Chương 53 : Đại hỉ yến cùng con đường nguy hiểm phía trước
Ngày đăng: 13:31 19/04/20
Hỉ đường đỏ thẫm, đèn lồng đỏ thẫm, chữ hỉ đỏ thẫm, chăn gối cũng đỏ thẫm.
Trong Thẩm phủ giăng đèn kết hoa, mọi người đều mang tâm tình vui sướng.
Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước sau khi thử xiêm y thấy vừa người, lại cởi ra, đợi đến buổi tối bái đường mới mặc.
Sau đó, Phương Nhất Chước chạy tới phòng bếp, nàng muốn tự mình làm một bữa tiệc ngon nhất cho chuyện vui ngày hôm nay.
Thẩm Dũng muốn đến giúp, nhưng Phương Nhất Chước không cho, hắn không biết
làm gì khác là đi đi lại lại ở trong phủ, nhưng phát hiện ra không chỗ
nào cần hắn hỗ trợ.
Đi đến đại sảnh, Thẩm Nhất Bác đang dẫn
người sửa sang lại khố sách, nhân tiện tổng dọn dẹp vệ sinh, thấy Thẩm
Dũng vướng chân vướng tay, liền đuổi hắn đến hậu viện.
Thẩm Dũng đến hậu viện, Thẩm phu nhân đang dẫn mấy nha đầu trang trí phòng ốc,
cũng không biết nghĩ ra ý tưởng gì mà đem hoa cùng giấy đỏ trải đầy sàn. Thẩm Dũng đi đến, không cẩn thận đạp vào, lại bị Thẩm phu nhân đuổi ra.
Thẩm Dũng bất đắc dĩ, nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn xoay người đến phòng bếp,
Phương Nhất Chước nếu cũng đuổi hắn, hắn sẽ chơi xấu cho coi!
Vừa đến cửa phòng bếp, Thẩm Dũng đã ngửi thấy hương thơm nức mũi, nhiều món ăn cùng hòa chung một chỗ tạo nên mùi hương đặc biệt, Thẩm Dũng cảm
thấy bụng đói cồn cào.
“Nương tử.” Thẩm Dũng đi vào trong, thấy một bàn thức ăn tràn đầy sắc hương vị, nhịn không được hỏi: “Nương tử… đây là cái gì?”
Phương Nhất Chước quay đầu nhìn hắn, nói: “Hỉ yến* a, tướng công ra ngoài trước đi không được xem!”
*Hỉ yến: Yến tiệc tân hôn.
“Hỉ yến sao?” Thẩm Dũng coi như không nghe thấy, chạy đến trước bàn đầy đồ ăn, hỏi: “Hỉ yến mà cần nhiều thức ăn như vậy sao?”
“Đây là đại hỉ yến, yến tiệc bách niên giai lão.” Phương Nhất Chước thấy
Thẩm Dũng không đi, nghĩ rằng hắn không có nơi nào để đi, nên cũng mặc
kệ, tiếp tục vừa thả xương sườn vào trong chảo, vừa nói: “Hỉ yến ngon
nhất thiên hạ.”
“Thật không?” Thẩm Dũng ghé lại muốn ăn thử, Phương Nhất Chước lại vội vàng bắt lấy tay của hắn, “Không được ăn!”
“Nương tử, cháy rồi!” Thẩm Dũng chỉ vào cái chảo phía sau Phương Nhất Chước.
“A!” Phương Nhất Chước luống cuống, vội vàng buông tay Thẩm Dũng ra, quay
lại đảo chảo sườn lên, Thẩm Dũng nhanh tay lẹ mắt, tranh thủ duỗi tay
gắp một đũa thức ăn đến thưởng thức, đến khi Phương Nhất Chước quay lại
gặp cảnh Thẩm Dũng đang nhai thỏa mãn, thì vừa tức giận vừa buồn cười,
muốn đuổi theo hắn, Thẩm Dũng chạy trốn nàng vẫn không quên gắp những
món khác, miệng không ngừng khen: “Nương tử, thật ngon! Đúng là ngon
nhất thiên hạ!”
“Đáng ghét!” Phương Nhất Chước không đuổi kịp
Thẩm Dũng thì bắt đầu giận dỗi, trong khoảng thời gian này Thẩm Dũng khổ luyện võ công, thân thủ đột nhiên tăng mạnh, hiện tại Phương Nhất Chước cũng không biết mình có thể đánh lại được hắn hay không, dù sao thời
điểm Thẩm Dũng bị nàng đánh cũng chỉ biết bỏ trốn cùng giả bộ kêu đau,
giống hệt như lúc trước…
Cuối cùng mỗi món ăn đều được Thẩm Dũng thử qua một lần, Phương Nhất Chước cũng mệt chết, xoa thắt lưng thở dốc quyết định không đuổi theo hắn nữa, quay lại tiếp tục nấu thức ăn, còn
không quên trừng mắt nhìn Thẩm dũng đang ở một bên cười hì hì.
Lát sau, Thẩm Dũng tiến đến bên người Phương Nhất Chước, thấy nàng dùng bột mỳ nặn ra hai con hổ nhỏ, liền hỏi: “Là nàng sao?”
Phương Nhất Chước đạp hắn một cái, “Rõ ràng là ngươi!”
Thẩm Dũng hắc hắc cười xấu xa, “Không phải nha, nhìn thế nào cũng thấy giống nàng, vừa rồi khi đuổi đánh ta, nàng đúng là mang biểu tình thế này.”
“Chàng dám nói ta là hổ mẹ sao?!” Phương Nhất Chước duỗi tay nắm lỗ tai Thẩm
Dũng, nhưng Thẩm Dũng vội xoay người, duỗi tay nắm chặt lấy tay nàng.
Phương Nhất Chước rút tay trở về, hỏi: “Chàng học chiêu này ở đâu thế?”
Tất nhiên Thẩm Dũng không nói với nàng là lão đạo sĩ chỉ dạy cho hắn, chỉ
cười hì hì nói, “Bản lĩnh trời sinh, cái này gọi là võ học kỳ tài.”
“Phi!” Phương Nhất Chước đấm hắn, “Lại ba hoa cái gì!”
Thẩm Dũng nhớn mi một cái, “Không tin sao, nương tử, bây giờ nàng đã không phải đối thủ của ta nữa!”
“Khoác lác!” Phương Nhất Chước bị chọc giận, quay ra đá hắn.
Thẩm Dũng cười hì hì tránh né, cọ cọ bên người nàng, “Nương tử, đừng đá phía dưới, lát nữa còn phải dùng đó!” (*Phụt* lau màn hình)
“Lúc trước mẫu thân đã dặn con, sau này nếu con đường phía trước là nguy
hiểm, phải cõng nương tử đi qua.” Thẩm Dũng kiên định lắc đầu, “Không
đến thời điểm cuối cùng con sẽ không để nương tử biết.” Nói xong, đứng
lên ra ngoài.
“Đi đâu đó?” Thẩm Nhất Bác hỏi hắn.
Thẩm Dũng hắc hắc cười cười, vỗ vỗ sách giấu trong ngực, “Đi nhìn thứ tốt.” Nói xong, bước ra khỏi cửa.
Ra đến cửa phòng, liền rút tập xuân cung đồ ở trong ngực ra, vừa định xem, đúng lúc đụng phải Liên Nhi đang bưng chén trà đi tới… tập tranh trong
tay Thẩm Dũng rơi xuống dưới, một trận gió thổi qua, Liên Nhi vừa khéo
nhìn thấy, “A!” một tiếng, tiểu nha đầu la toáng lên, “Thiếu gia, người
thật là hạ lưu! Đáng chết đáng chết!” Nói xong, ném chén trà trong tay,
vội vã chạy đi giống như con thỏ nhỏ.
Thẩm Dũng khó khăn tiếp
được chén trà nha đầu kia ném lại, quay đầu, chỉ thấy Thẩm Nhất Bác dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, lắc lắc đầu.
Bên kia, Phương Nhất Chước đang kéo Thẩm phu nhân ăn quá no, ở trong sân đi bộ cho tiêu thực.
“Lát nữa, đem bộ trâm cái và trang sức, Dũng Nhi mua hai ngày trước, đặt ở trên đầu giường.” Thẩm phu nhân căn dặn.
“Vâng.” Phương Nhất Chước gật gật đầu, trên mặt vui rạo rực.
“Nhất Chước à.” Thẩm phu nhân vỗ vỗ tay Phương Nhất Chước, nói: “Lần này hai
con đi kinh thành, Dũng Nhi nếu có hiếu kỳ để ý nơi nào đó, con đừng
hoài nghi hắn, hắn tất nhiên là muốn tốt cho con.”
Phương Nhất Chước hơi ngẩn người, rồi lập tức gật gật đầu, cười: “Vâng.”
Thẩm phu nhân hơi bất ngờ, nhìn Phương Nhất Chước, “Con không hỏi là có chuyện gì sao?”
Phương Nhất Chước nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu, “Con không muốn.”
Thẩm phu nhân đột nhiên nở nụ cười, duỗi tay sờ sờ mặt nàng, “Tốt lắm! Không hổ là con dâu Thẩm gia ta, thông minh!”
Phương Nhất Chước cười, tiếp tục tản bộ cùng Thẩm phu nhân.
Chớp mắt, đã qua một canh giờ, Thẩm Dũng xem xong xuân cung đồ Thẩm phu nhân đưa cho thì cả người nôn nóng, đi đi lại lại ở trong phòng, thỉnh
thoảng lại hỏi Tiểu Kết Ba, “Giờ nào rồi? Sao còn chưa bái đường?”
Thật vất vả mới đợi được đến giờ, Thẩm Dũng nhấc chân xông ra ngoài, chạy
đến hỉ đường. Lúc này, trời đã tối hẳn, đèn lồng đỏ thẫm treo ở trên cao cũng đã được đốt lên.
Thẩm Dũng đứng ở trong hỉ đường nhìn ra
bên ngoài, trăng sáng chiếu khắp sân, đèn đuốc rực rỡ… Phương Nhất Chước một thân hỉ phục màu đỏ, trên đầu trùm một cái khăn voan cũng màu đỏ,
Liên Nhi và Tiểu Thạch ở hai bên nắm tay nàng, chậm rãi đi đến.
Trong lòng Thẩm Dũng bỗng nhiên dâng lên cảm giác khó tả, hắn đúng là đã
thành thân một lần, nhưng cho đến tận bây giờ, mới chính thức có cảm
giác Phương Nhất Chước là nương tử của hắn.
Phương Nhất Chước
bước vào cửa, khăn hồng trong tay, được trao cho Thẩm Dũng, Thẩm Dũng
một tay cầm lấy khăn hồng, một tay đỡ lấy Phương Nhất Chước, dẫn nàng,
chậm rãi đi đến trước mắt Thẩm Nhất Bác cùng Thẩm phu nhân.
Tự mình đặt bồ đoàn, giúp đỡ Phương Nhất Chước quỳ xuống, xong xuôi Thẩm Dũng cũng quỳ gối xuống bên cạnh.
Tiểu Kết Ba ở một bên la lớn, “Nhất bái thiên địa…”
Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước lúc bắt đầu còn cảm xúc mênh mông, nhưng khi
nghe thấy Tiểu Kết Ba hô lên, hai người đều phì cười, Thẩm Nhất Bác ho
khan một tiếng, nói: “Không thể vui đùa!”
Hai người vội vàng thu lại nụ cười, bắt đầu bái thiên địa, sau đó đến bái nhị vị phụ mẫu, cuối cùng là phu thê giao bái, rồi hai người được đưa vào động phòng.
Tiểu Kết Ba vốn muốn nháo động phòng, nhưng lại bị Thẩm Kiệt lôi ra, mọi
người trong viện không hề gây ra tiếng động lớn nào, chỉ sợ đôi vợ chồng son ngượng ngùng.
Cửa lớn khép lại, trong phòng chỉ còn Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng.
Thẩm Dũng giúp đỡ Phương Nhất Chước ngồi xuống bên giường, lau lau mồ hôi
trong lòng bàn tay, gãi gãi đầu ngượng ngùng nói với Nhất Chước, “Nương
tử à, ta vén khăn voan nhé!”
Phương Nhất Chước gật đầu, hai tay nắm chặt vạt áo, trong ngực đều là cảm giác ngọt ngào.