Phương Đại Trù

Chương 58 : Dụng tâm nấu ăn cùng đại nạn

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Ba ngày thoáng cái đã trôi qua, mấy hôm nay, Thẩm

Dũng vẫn cùng Phương Nhất Chước đi du lãm danh thắng khắp nơi ở kinh

thành, thật sự vô cùng vui vẻ, mà những người khác lại vô cùng bận rộn.



Thẩm Kiệt cùng Lưu Đại Phương đi thăm viếng những hảo hữu mà Thẩm tri phủ

từng kết giao khi làm quan ở kinh thành, hơn nữa còn giúp đỡ Thẩm Nhất

Bác gửi mấy phong thư.



Lưu Mậu rốt cuộc cũng thi xong, cả ngày

ngóng trông yết bảng, khó tránh khỏi khẩn trương, sau đó cũng hỏi thăm

đến tột cùng là có chuyện gì từ chỗ Thẩm Kiệt, nghe xong, càng thêm là

phiền muộn, hắn thường xuyên đi loanh quanh ở kinh thành, nghĩ biện pháp giải quyết.



Sáng sớm ngày hôm đó, toàn bộ kinh thành náo nhiệt

hẳn lên, hôm nay chính là đại thọ của Hoàng Thượng, kinh thành tổ chức

quốc khánh ba ngày ba đêm. Dân chúng toàn thành đều móng chờ hội hoa

đăng cùng pháo hoa đêm nay.



Thẩm Dũng dậy từ rất sớm, đã thấy có xe ngựa tới cửa đón. Lôi kéo Phương Nhất Chước đi xuống lầu, thấy được

tùy tùng đi theo Cảnh Dật ngày ấy, hắn cung kính mời hai người lên xe

ngựa, đi về phía hoàng cung.



Xe ngựa đi qua thiên môn tiến vào

trong cung, đến Phúc Khánh điện của Cảnh Dật. Cảnh Dật ra tận cửa nghênh đón, Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng nhìn bốn phía bài trí tráng lệ,

cùng với thủ vệ cửa đứng, đều hơi sững sờ.



“Hai vị không cần câu nệ.” Cảnh Dật mời hai người vào trong phòng ngồi xuống, cung nữ đi lên dâng trà.



Cảnh Dật thấy hai người dường như hơi gượng gạo, liền nói: “Lúc trước lừa

gạt hai vị, thật sự là thật có lỗi, bởi vì ta sợ sớm nói ra thân phận,

hai vị sẽ không chịu giúp đỡ.”



“Ngươi là…” Thật ra trong lòng Thẩm Dũng đều hiểu rõ, có điều vẫn phải giả như không biết.



Cảnh Dật rất khiêm tốn nói ra thân phận của mình, hơn nữa nói cho Phương

Nhất Chước, cháo phỉ thúy lần này, là làm cho đương kim hoàng thượng

thưởng thức.



Cảnh Dật vừa mới nói xong, Thẩm Dũng liền “A” một

tiếng rồi đứng lên, nói: “Nhị hoàng tử, đồ ăn này chúng ta không làm

nữa!” Nói rồi, kéo tay Phương Nhất Chước muốn đi.



“A… Thẩm huynh!” Cảnh Dật vội vã chạy lại ngăn cản, nói: “Vì sao?”



Thẩm Dũng bật cười, “Hoàng tử còn hỏi vì sao? Nhị hoàng tử, đây thức ăn dâng lên Hoàng Thượng, vạn nhất không vừa miệng, có giết chúng ta, chúng ta

cũng không thể kêu oan, hơn nữa khẩu vị của mỗi người khác nhau, chuyện

nguy hiểm như vậy ta không thử!” Nói rồi, ý muốn đi.



“Chậm đã

chậm đã!” Cảnh Dật vội vã ngăn cản, nói: “Sẽ không, yên tâm đi… Thế này

vậy! Chuyện này tất cả đều do ta chịu trách nhiệm, tất nhiên sẽ không để hai ngươi gặp chuyện không may.”



Thẩm Dũng nhìn hắn, tỏ vẻ không tin tưởng.



Cảnh Dật nói xong, từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội giao cho hai
“Sẽ nói là một nữ tử dân gian làm, nếu là Thẩm huynh nguyện ý, ta có thể nói thẳng là con dâu Thẩm Nhất Bác làm, có điều theo tính tình của phụ

hoàng, nhất định sẽ muốn gặp hai ngươi.”



Thẩm Dũng cười cười, nói, “Ngươi đoán xem, sau khi Hoàng Thượng nhìn thấy cháo phỉ thúy này, sẽ cao hứng hay là mất hứng?”



Cảnh Dật bị hỏi đến chuyện này, trong lòng đột nhiên cảm thấy lo sợ, nhưng

vẫn cười nói, “Thẩm huynh, nói thực ra, ta cũng không biết.”



Thẩm Dũng nhìn hắn, “Vì sao?”



“Ta chỉ biết là phụ hoàng thường xuyên rầu rĩ không vui, thường nghe mẫu

thân nói, là do người hoài niệm nữ tử đã từng nấu cháo phỉ thúy cho

người.” Cảnh Dật nói, “Lần đại thọ này của phụ hoàng, ta thật sự không

nghĩ ra được có lễ vật gì có thể khiến người cười, vàng bạc châu báu mã

não phỉ thúy trong hoàng cung đều có, hơn nữa những thứ này, lạnh không

thể sưởi ấm, đói không thể no bụng, thật sự là vô dụng, thứ duy nhất có

thể làm cho người vui vẻ một chút, đoán chừng chỉ có cháo phỉ thúy này.”



Thẩm Dũng gật gật đầu, nói, “Nhị hoàng tử đúng là có hiếu tâm, nhưng nếu



điều này làm cho Hoàng Thượng vui sướng, chỉ sợ Trân phi sẽ buồn bã.”



Cảnh Dật sửng sốt, đột nhiên dậm chân nói, “Ai nha, đáng chết, ta sao có thể quên mất mẫu thân! Chuyện này… chuyện này nên làm thế nào cho phải?”



Thẩm Dũng mỉm cười, nói: “Theo ta, không bằng như thế này, nếu Hoàng Thượng

hỏi đến, nhị hoàng tử nói, ngẫu nhiên ăn được, cảm thấy rất ngon, liền

hỏi kia nữ tử kia là ai nấu, nàng kia nói, mẫu thân nàng trước đây

thường xuyên làm, còn nói là phụ thân của nàng rất thích ăn.”



Cảnh Dật nghe xong đầu tiên là ngẩn người, sau đó vỗ tay nói, “Tốt! Lời này

rất khéo, nếu phụ hoàng thấy ăn ngon tất nhiên là vô cùng vui vẻ, cũng

sẽ không khiến cho mẫu thân khó xử, hơn nữa nhắc đến đây là thứ phụ

hoàng thích ăn, cũng thể hiện được dụng tâm của nhi tử như ta. Hay lắm,

hay lắm!”



Thẩm Dũng cũng cười, tự nói, hay hay không hay, còn phải chờ lát nữa.



Lúc này, Phương Nhất Chước quay đầu nói với hai người, “Được rồi!”



Cảnh Dật tiến lại gần, múc chào ra một chén nhỏ ăn thử, vừa ăn mấy miếng, đã khen không dứt miệng, mở to hai mắt hỏi Phương Nhất Chước: “Thiếu phu

nhân, đây thật sự là cháo làm từ cải trắng và đậu phụ ư? Sao lại có được hương vị như vậy?”



Phương Nhất Chước mỉm cười, nói: “Chuyện nấu ra một món ngon hay không không phụ thuộc vào nguyên liệu nấu ăn, chỉ

cần có lòng có tình, nguyên liệu đơn giản cũng có thể làm ra mỹ vị,

người ăn, sẽ cảm nhận được tấm lòng.”



Cảnh Dật liên tục gật đầu, để cho Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng trở lại đại sảnh uống trà, chờ

hắn trở về, hắn muốn khoản đãi hai người.



Tâm tình của Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước cũng rất khẩn trương, nhìn theo nhị hoàng tử bưng

cháo phỉ thúy rời đi, không biết sau khi Hoàng Thượng ăn cháo phỉ thúy

xong, sẽ có thái độ thế nào, kiếp nạn này của bọn họ, không biết có thể

bình an vượt qua hay không…