Phương Đại Trù

Chương 57 : Thức ăn mừng thọ cùng âm mưu che dấu

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Lại nói về Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng.



Hai người ăn xong cơm trở lại phòng, Thẩm Dũng thấy Phương Nhất Chước bận

trước bận sau dường như không để ý tới chuyện vừa rồi, nhưng quan sát

kỹ… Vẫn là có thể nhìn ra được, nàng tỏ ra thản nhiên nhưng không mấy

vui vẻ.



“Nương tử?” Thẩm Dũng đi qua đi gọi nàng.



“Ừ?” Phương Nhất Chước quay đầu nhìn hắn



“Ta để nàng phải nấu cơm ở tửu lâu, nàng mất hứng sao?” Thẩm Dũng hỏi.



Phương Nhất Chước cười, lắc đầu, “Không đâu!”



Thẩm Dũng nhìn thần sắc Phương Nhất Chước, đây chính là nương tử mỗi ngày

chung chăn chung gối với hắn, có vui vẻ hay không, hắn liếc mắt một cái

liền có thể nhìn ra. Thẩm Dũng đi đến bên giường ngồi xuống, rồi vỗ vỗ

mép giường, nói: “Nàng lại đây ngồi đi, ta sẽ nói rõ mọi chuyện.”



Rốt cục Phương Nhất Chước cũng nở nụ cười, đi tới bên giường ngồi xuống bên cạnh Thẩm Dũng, yên lặng, chờ hắn mở miệng.



Thẩm Dũng thở dài, nói: “Hai người vừa rồi, thật ra thân phận không đơn

giản, trong hai người bọn họ có một kẻ là thù địch, có chuẩn bị mà đến,

muốn hại chúng ta, một người khác là bị người ta lợi dụng, không biết

chừng cũng sẽ bị hại.”



Phương Nhất Chước gật gật đầu, nói: “Bọn

họ có chuẩn bị cẩn trọng như vậy mà đến chắc chắn mục đích không đơn

giản, mấy ngày nay tướng công không yên lòng là vì nghĩ cách giúp ta

giải quyết kẻ thù này sao?”



Thẩm Dũng gật gật đầu, duỗi tay nhẹ

nhàng vén tóc mai của nàng, nói: “Kẻ thù này rất lợi hại, không phải

nhân vật bình thường, không đắc tội nổi không cẩn thận sẽ phải rơi đầu.”



Phương Nhất Chước nở nụ cười, hỏi: “Là cha mẹ ta đắc tội đúng không?”



“Ừ.” Trong lòng Thẩm Dũng lẩm bẩm, nương tử quả nhiên cẩn thận thông minh,

đã phát hiện ra, có điều hắn cũng không quên bổ sung một câu “Nương tử

yên tâm, chúng ta còn có lão đạo sĩ và hai vị sư phụ hỗ trợ, hai chúng

ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.”



“Nói là có phúc cùng

hưởng nhưng gặp nạn chàng lại tự chịu, dọc đường đi lên kinh thành,

chàng vẫn không nói cho ta, một mình suy nghĩ buồn bã.” Phương Nhất

Chước dường như có chút tức giận, “Còn hại ta lo lắng không yên.”



“Là ta sợ nàng không vui.” Thẩm Dũng nắm tay Nhất Chước vuốt vuốt, “Nương tử, nàng không cần lo lắng.”



“Ừ.” Phương Nhất Chước gật gật đầu, “Ta hiểu được, có điều tướng công à,

chàng đem mọi chuyện nói hết với ta đi, ta sẽ cân nhắc thật cẩn thận,

sau đó chàng sắp xếp như thế nào, muốn ta làm chuyện gì, ta đều sẽ nghe

lời.”


Cảnh Dật nhìn Thẩm Dũng, lắc đầu: “Không có, chỉ có chuyện này thôi.”



“Vậy chúng ta trở về phòng trước, mấy ngày nữa sẽ gặp lại.” Thẩm Dũng nói xong, kéo Phương Nhất Chước đi về phòng.



Vào trong phòng, Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước vừa mới ngồi xuống ghế, lập tức nghe thấy tiếng đập cửa.



Thẩm Dũng đi qua mở cửa, đứng ở ngoài cửa là lão đạo sĩ.



“A, lão nhân gia, người đến rồi sao.” Phương Nhất Chước đứng lên, rót trà cho lão đạo.



Lão đạo sĩ ngồi xuống, nói: “Nhất Chước à, ba ngày sau, có phải ngươi sẽ đi đến làm chút cơm cho thọ yến của hoàng đế hay không?



“Đúng thế.” Phương Nhất Chước gật gật đầu.



Lão đạo sĩ dường như có chút do dự, một lúc lâu sau mới hạ quyết tâm, nói:

“Thế này, ngày đó ngươi đến, cứ dựa theo những lời ta nói mà làm.”



“Làm như thế nào?” Phương Nhất Chước tất nhiên là tin tưởng lão nhân.



Lão đạo ghé lại gần, nhỏ giọng nói bên tai nàng, “Nếu có người hỏi ngươi nơi sinh, danh tính, ngươi phải trả lời…”



Lão nhân nói nửa ngày mới xong, Phương Nhất Chước nghe lại hơi cau mày, nói: “Loại chuyện này, có thể giả vờ được sao?”



“Có thể!” Lão đạo gật đầu, “Ta đi theo hoàng đế nhiều năm như thế, biết rõ

tính tình của người, người đối với việc này đến nay vẫn canh cánh trong

lòng, nhất định sẽ tin tưởng.”



Cuối cùng Phương Nhất Chước chỉ

biết nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Được, ta thấy không thích hợp lắm, có điều nếu như lão nhân gia muốn ta nói như vậy, ta sẽ làm theo.”



Lão

đạo sĩ vừa lòng gật đầu, lại quay sang nói với Thẩm Dũng, “Hôm đó, ngươi phải tùy cơ ứng biến, qua được cửa này, nguy cơ phía sau sẽ có thể ứng

phó được.”



Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước đều gật gật đầu, chờ đợi ba ngày sau, thọ yến của hoàng đế sẽ đến.



—————



“Cảnh Dật thật sự đi tìm bọn họ sao?”



Bên trong Đông cung, thái tử Cảnh Mạn hỏi đám thị vệ phụ trách canh chừng Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng.



“Vâng thưa thái tử, hơn nữa hai bên còn nói chuyện rất vui vẻ, dường như là đã đạt được mục đích!” Thị vệ trả lời.



“Tốt lắm!” Cảnh Mạn gật gật đầu, nói: “Gọi Tần Trọng tới cho ta!”



“Vâng!” Thị vệ đi xuống làm việc.



Không bao lâu sau, đại tướng quân Tần Trọng đi đến, thái tử đóng cửa phòng

lại, ở bên trong phòng cùng Tần Trọng thương lượng kế hoạch chi tiết,

một màn quỷ kế, đang ở lặng lẽ được sắp đặt.