Phương Đại Trù

Chương 56 : Cháo phỉ thúy cùng kế hoạch nham hiểm

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Thẩm Dũng trở lại trong phòng, thấy Phương Nhất

Chước còn ngủ, hắn nhẹ nhàng đi tới bên giường, cẩn thận vén màn lên

chui vào bên trong, ôm lấy nương tử cùng nhau ngủ một lát. Thật ra

Phương Nhất Chước vẫn còn thức, chỉ là giả bộ ngủ, cho đến tận khi Thẩm

Dũng trở về, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của hắn, nàng mới chậm rãi

đi vào giấc ngủ, một giấc say không mộng mị.



Đến khi cả hai tỉnh lại, đã là hoàng hôn.



Thẩm Dũng cùng Nhất Chước rời giường, rửa mặt chải đầu thay quần áo, chuẩn bị lát nữa ra ngoài đi dạo.



Nhất Chước nói với Thẩm Dũng, “Tướng công, đã là thời gian ăn cơm chiều rồi, thế mà ta không thấy đói chút nào.”



“Ta cũng không đói.” Thẩm Dũng gật đầu, cười nói: “Cũng phải, ngủ dậy liền

đi ăn, cứ như thế không béo thành heo mới lạ, cứ thế thì không được.”



“Chi bằng chúng ta đi ra ngoài đi dạo, đợi đến khi thật sự đói bụng sẽ tìm tửu lâu nào đó ăn khuya được không?” Nhất Chước hỏi.



Tất nhiên là Thẩm Dũng gật đầu, nắm tay Phương Nhất Chước đi ra khỏi quán

trọ, lần này Thẩm Kiệt và Lưu Đại Phương đều không đi theo, chỉ có Tiểu

Kết Ba là theo sau giúp đỡ hai người khiêng đồ.



Lưu Mậu đang lo

lắng chuẩn bị cho kỳ thi, thời gian này hắn cũng nhận ra có điểm không

thích hợp, nhưng không có người nói với hắn, bởi vì không muốn hắn phân

tâm. Lưu Mậu cũng không hỏi nhiều, chỉ muốn tập trung tinh thần cho kỳ

thi lần này, đợi khi thi đỗ sẽ nói sau, nếu hắn không đậu, thật có lỗi

với sự giúp đỡ của mọi người, cũng không còn mặt mũi nào trở về gặp mặt

hương thân nữa.



Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng nắm tay nhau ra ngoài, đi dọc đường phố dạo chơi, trên tay Tiểu Kết Ba cầm một số món

đồ mới mua được, đi ở phía sau hai người, đôi vợ chồng son tay nắm tay,

vai sóng vai, bày ra bộ dạng trong ta có chàng, trong chàng có ta, Tiểu

Kết Ba càng nhìn càng nhăn mặt nhăn mũi. Lúc trước hắn thường nghe người ta nói, sau khi cưới vợ vào cửa, sẽ không có cưng chiều như khi yêu

nhau nữa, nhưng tình cảm của thiếu gia nhà hắn đối với thiếu phu nhân

hình như chỉ có tăng chứ không có giảm, ngàn theo trăm thuận chưa tính,

hơn nữa còn săn sóc tỉ mỉ, thiếu phu nhân lúc nào cũng được thiếu gia dỗ dành ngon ngọt mà cười không ngừng.



Tiểu Kết Ba không hiểu còn

thấy hơi hoảng hốt, tự nói… Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Thiếu gia sao lại cưng chiều thiếu phu nhân đến như vậy?



Mọi người đi dạo trên đường đều phải đốt đèn, trời đã tối, người đi đường cũng thưa dần, lúc này ba người mới trở lại quán trọ.



Vừa vào cửa quán trọ, lại nhìn thấy có người ở bên trong đánh nhau gây lộn.



“Tướng công, sao lại có đánh nhau trong quán trọ sao?” Phương Nhất Chước nhón

chân đi gần đến đám người nhìn xung quanh. Nhìn thấy có hơn mười tên du

côn, đang vây quanh hai vị công tử ăn mặc bất phàm.



Hai công tử kia vừa nhìn là biết con nhà quyền quý, có thể thấy được đám du côn muốn vơ vét tài sản!



Thẩm Dũng muốn đi đến xem, Phương Nhất Chước lại giữ chặt tay hắn, nói:

“Tướng công, chúng ta đừng nên xen vào. Nơi này là kinh thành, rất nhanh sẽ có nha dịch đến can thiệp.”



Trong lòng Thẩm Dũng thở dài,

Nhất Chước nhất định là đã biết cái gì đó, cũng nhìn ra hành động của

chính mình không thích hợp, nói cách khác, theo như tính tình của nàng,

bình thường sẽ không ngồi yên chờ nha dịch đến xử lý.




Bởi vì Cảnh Dật nhỏ hơn Cảnh Mạn vài tuổi, cho nên chuyện tình năm đó hắn

cũng không biết căn nguyên hậu quả, mẫu thân hắn cũng sẽ không nói cho

hắn rằng mình được sủng ái là vì giống một hậu phi năm đó một cùng một

đầu bếp bỏ trốn, cho nên đến bây giờ Cảnh Dật vẫn chưa hay biết gì, chỉ

suy nghĩ, người có thể làm ra cháo phỉ thúy, và người phụ hoàng đã từng

yêu thương đến tột cùng là ai?”



Hai người ăn cơm xong thì hồi cung, mang theo tâm sự trở về biệt viện.



Cảnh Mạn tâm sự nặng nề về cung điện của mình, thái giám đứng ở cửa bẩm báo với hắn, “Cổ Đại Hoa cầu kiến.”



Cảnh Dật gật gật đầu, vòng quá hành lang gấp khúc, đi đến thư phòng, không bao lâu, còn có người dẫn Cổ Đại Hoa tiến vào.



“Thảo dân tham kiến thái tử!” Cổ Đại Hoa vội vàng hành lễ với Cảnh Dật.



“Ừ.” Cảnh Dật gật gật đầu, nói: “Ngươi tới đúng lúc lắm, ngươi khẳng định nữ tử tên Phương Nhất Chước là con gái của Vân Thanh? Bộ dạng của Phương

Nhất Chước tuy rằng có điểm hơn ngươi, nhưng cũng không đến mức khuynh

quốc khuynh thành, phụ hoàng sao có thể si mê mẫu thân của cô ta đến vậy sao?”



Cổ Đại Hoa vội vàng gật đầu, “Năm đó tiểu nhân ở trong

cung làm việc trong phòng bếp, đã từng thấy Hoàng Thượng độc sủng Vân

Thanh cô nương, so với Trân phi hiện nay còn gấp mấy lần, có thể nói là

nâng ở trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan!”



Cảnh Mạn lạnh lùng cười, nói: “Thật đúng là khiến người ta ngoài ý muốn.”



“Thái tử, chúng ta vẫn theo kế hoạch hành xử sao?” Cổ Đại Hoa hỏi.



Cảnh Mạn nghĩ nghĩ, nói: “Ta đã nhắc nhở Cảnh Dật, hắn cũng đã nghĩ đến

chuyện dâng lên cháo phỉ thúy cho phụ hoàng, nhưng cuối cùng mọi chuyện

có thể theo kế hoạch của chúng ta hay không, còn phải chờ xem, có điều

hắn hiếu thuận như thế, ta cảm thấy hắn nhất định sẽ trúng kế. Ngươi vất vả rồi, tiếp tục giúp ta coi chừng đôi vợ chồng kia, sau khi mọi chuyện thành công, ta sẽ trọng thưởng!”



“Vâng!” Cổ Đại Hoa vui mừng

chạy đi, có được thưởng hay không không quan trọng, mấu chốt là có thể

dồn Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước vào chỗ chết! Cha Phương Nhất Chước hại hắn không thể làm đầu bếp ở trong cung, phải lưu lạc giang hồ. Hắn

thật vất vẻ mới có thể làm đầu bếp ở tửu lâu, lại bị Thẩm Dũng làm cho

mất mặt, cuối cùng không có nơi nào thu nhận, bọn họ cho là phá vài vụ

án thì có thể công thành danh toại, trên đời này đâu có chuyện dễ dàng

như vậy, phải khiến hai người bọn họ nếm mùi đau khổ!



Bonus đây ~~



1. Cá cắt khúc hấp tỏi ớt:

2. Sườn heo ngâm rượu xào giòn.



3. Chân giò hầm rau cải thảo.



4. Thịt gà xào gạch cua.



5. Một đĩa hoa bầu dục: Cái này là do thận của lợn hay dê tỉa thành.



6. Thịt bò xào ớt xanh.



7. Ngó sen rán.



8. Bánh sủi cảo bát hỉ