Phương Đại Trù

Chương 60 : Yến tiệc hoàng cung cùng dấy binh phản loạn

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Ngày tiếp theo, hoàng cung còn đang đắm chìm trong niềm vui đại thọ của hoàng đế, lại được nghênh đón tân khoa Trạng

Nguyên, thêm chuyện sắc phong một công chúa, tâm tình của Hoàng Thượng

vô cùng tốt, bởi vậy toàn bộ kim điện đặc biệt vui mừng theo.



Phương Nhất Chước cũng không hiểu nhiều về quy củ lễ nghi, chỉ cư xử đúng theo những gì bản thân nghĩ, tuy rằng ngây thơ vụng về, nhưng hoàng đế lại

tìm được một chút yên bình ở nàng. Hơn nữa trước đây hoàng đế đánh giá

rất cao Thẩm Nhất Bác cho nên cũng nổi hứng thú đối với Thẩm Dũng, hắn

lại là bằng hữu của tân khoa Trạng Nguyên Lưu Mậu cùng Cảnh Dật quen

biết… Đủ loại yêu thích cùng xuất hiện đồng thời khiến cho hoàng đế đối

những người trẻ tuổi này rất vừa ý, tán thưởng bộc lộ thẳng ra trong lời nói.



Ở bên kia, Cảnh Mạn vẫn đang cố nén giận, hắn phái người

đi điều tra chi tiết về Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng, cha mẹ của

Phương Nhất Chước sớm đã chết, không có manh mối nào để điều tra. Mà

Thẩm Dũng cũng là con nhà danh môn, Thẩm Nhất Bác ở trong triều có rất

nhiều bằng hữu, hắn cũng không tìm ra được sai lầm nào.



Oán giận càng lúc càng nhiều, Cảnh Mạn phân phó Tần Trọng tức tốc chuẩn bị mọi

việc, nếu hoàng đế thật sự muốn phế trưởng lập ấu, thì trên tay hắn vẫn

còn có một điểm lợi thế hơn Cảnh Dật, đó chính là hắn nắm trong tay một

phần binh quyền.



Phương Nhất Chước không còn nguy hiểm, tâm

trạng Thẩm Dũng cũng được thả lỏng hơn rất nhiều, có điều hắn biết, hiện tại chưa phải lúc vui mừng, vẫn phải đề phòng Cảnh Mạn, kẻ này làm

người bất chính, trong bụng đầy mưu mô tính toán.



Vì thế, Thẩm Dũng cùng Cảnh Dật thương lượng một chút.



Cảnh Dật có vẻ thuần lương, đối với hoàng huynh của hắn vẫn luôn tín nhiệm,

không có hoài nghi, ngược lại còn cảm thấy Thẩm Dũng đối với hoàng huynh của hắn lo lắng thái quá, hắn vốn không có ý đoạt lấy ngôi vị hoàng đế, hoàng huynh nhất định sẽ không khó xử hắn. Thẩm Dũng nói bóng nói gió

vài lần, thấy Cảnh Dật không có phản ứng gì, cũng biết đây chính là vấn

đề, Cảnh Dật không hề phòng bị Cảnh Mạn, khó tránh khỏi đến lúc bị đánh

sẽ trở tay không kịp.



Thoáng cái đã nửa tháng trôi qua, thời

gian này, Phương Nhất Chước theo Thẩm Dũng, nơi nào nên đến đều đã đến,

thứ gì nên ăn đều đã ăn, cảm giác tò mò mới mẻ khi vừa đặt chân đến kinh thành không còn nữa. Thấy Thẩm Dũng cả ngày lo lắng, nàng liền kéo hắn

tới hỏi, “Tướng công, chàng đang lo lắng chuyện gì thế?”



Thẩm Dũng cùng nàng ngồi ở trong sân, thấp giọng nói: “Ta lo lắng chuyện quốc sự.”



Nhất Chước nghe thế không nhịn được cười, nói: “Chàng cũng quan tâm đến quốc sự sao…”



“Ta không thể quan tâm chuyện quốc sự sao?” Thẩm Dũng bỗng duỗi tay kéo

nương tử lại hỏi: “Nương tử, dạo này có thèm ăn chua hay không?”



Phương Nhất Chước trừng mắt nhìn hắn một cái, “Nói bậy bạ gì đó?”



Thẩm Dũng cau mũi, “Vẫn chưa sao? Chi bằng chúng ta tiếp tục cố gắng?”



“Phi!” Phương Nhất Chước đẩy Thẩm Dũng ra, hai người đang vui đùa, thì lão đạo từ bên ngoài tiến vào, thấy hai người đang thân thiết thì vội vàng che

mắt trốn tránh, “Ai nha, thật xin lỗi, các ngươi cứ tiếp tục…”



“Lão gia tử!” Phương Nhất Chước nóng vội, trừng mắt Thẩm Dũng, “Đều là tại chàng.”



Thẩm Dũng thở dài, quay sang nói với lão đạo, “Lão gia tử, có chuyện gì sao?”



Lão đạo hắc hắc cười cười, tiến lại đây, “Rốt cục cũng hành động rồi!”



“Hành động gì?” Thẩm Dũng khó hiểu.



“Ở ngoại ô Hoàng thành có một đội binh mã tập kết, chúng ta vừa đi điều

tra, là binh mã của Tần Trọng.” Lão đạo thấp giọng nói, “Hôm nay ở ngự

hoa viên có yến tiệc, Hoàng Thượng mở tiệc chiêu đãi bách quan nói nói

là có chuyện quan trọng muốn tuyên bố, các ngươi nói xem, thái tử có thể thừa dịp này dấy binh nổi loạn hay không?”



“Dấy binh nổi loạn?” Phương Nhất Chước kinh hãi, hỏi: “Thật sự sao?”



“Nhanh như vậy ư?” Thẩm Dũng hỏi, “Ta cảm thấy Cảnh Mạn còn chưa đủ lông đủ cánh đâu!”



“Chắc là vì là nghe nói Hoàng Thượng muốn an bài hắn đến biên quan, hắn sẽ

mất đi quyền lực, cho nên lo sợ muốn ra tay trước! Bởi vậy mới không

chịu nổi mà phát động binh biến. Vốn tính toán của hắn rất kín kẽ, muốn

lợi dụng chuyện của Nhất Chước để khiến cho Hoàng Thượng hận nhị hoàng

tử, nhưng không nghĩ tới trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hiện tại

Hoàng Thượng càng thêm sủng ái nhị hoàng tử, phong Nhất Chước làm công

chúa, cho nên hắn chó cùng rứt giậu.”



“Chuyện đó thật ra lại có

lợi với chúng ta.” Thẩm Dũng nói, “Dù sao ta thấy chuyện Cảnh Mạn ra tay với Cảnh Dật để chiếm lấy ngôi vị chỉ là sớm hay muộn mà thôi, so với

việc hắn đủ thực lực để làm phản, thì lúc này hắn chưa đủ lông đủ cánh

vẫn dễ giải quyết hơn! Chúng ta cũng dễ dàng ngăn cản… Nhưng mà Tần

Trọng là ai?”



“Tần Trọng là tâm phúc của Cảnh Mạn, Cảnh Mạn từng có ơn với hắn, bởi vậy hắn đối với Cảnh Mạn nói gì hắn nghe nấy.” Lão

đạo thở dài, “Hiện tại phiền toái chính là Cảnh Dật không tin Cảnh Mạn

sẽ đoạt vị mà cho dù có tin, cũng không có binh quyền, tuổi hắn còn nhỏ. Phương pháp trực tiếp nhất, chính là gọi tới chung quanh hoàng thành

đóng quân, khi thời cơ thích hợp thì tới cứu giá.”
cho Cảnh Dật. Mặt khác, ta muốn thử tân khoa Trạng Nguyên kia đến tột

cùng có thể thuyết phục được Lưu Vĩ hay không, để xem hắn có bản lĩnh

gì.”



“Hoàng Thượng thánh minh.” Lão nhân cười khổ hành lễ với

Cảnh Vân Giai, nói: “Không còn chuyện gì của thần nữa, thần xin phép cáo lui…”



“Ai, đợi chút!” Hoàng đế ngăn lại hắn, nói: “Đừng đi, hôm nay ta muốn diễn trò, ngươi ở lại xem diễn đi.”



“Hoàng Thượng còn muốn diễn trò gì?” Lão nhân không rõ, “Muốn thử xem Nhị hoàng tử có đủ tư cách làm thái tử hay không ư?”



“Đây là một phần.” Hoàng đế cười nói, “Mấu chốt chính là Thẩm Dũng.”



Lão đạo hơi hơi ngẩn người.



“Nhất Chước là nữ nhi của ta, Thẩm Dũng chính là Phò mã, nếu muốn ta đem công chúa giao cho hắn, phải xem hắn có thể chăm sóc cho Nhất Chước cả đời

hay không. Đôi phu thê này vốn là chim rừng, tai vạ đến nơi đều tự bay,

tiểu tử kia nếu có thể không sợ chết mà che chở cho khuê nữ của ta, thì

chức phò mã này sẽ để hắn làm, người cũng giao cho hắn, nếu không thể,

hừ… Ta cũng không muốn cùng Thẩm Nhất Bác kết thành thông gia đâu!”



Lão đạo há hốc mồm, trong lòng nhủ thầm, chính hắn vốn có ý tốt muốn đưa

Phương Nhất Chước tới kinh thành để phá giải đoạn nghiệt duyên này, hơn

nữa giúp đỡ hoàng đế bình định phản loạn, nhưng không nghĩ tới Hoàng

Thượng kỳ thật đã sớm có chuẩn bị, không biết Thẩm Dũng… có thể trụ được hay không. Lại nghĩ… quên đi, chuyện của nhà hắn rất loạn, tốt hơn là

mặc kệ!







Lúc này, bên trong phòng bếp Phương Nhất Chước vừa ngâm nga một điệu hát dân gian, vừa làm điểm tâm sáng. Thẩm Dũng

chạy đi ra ngoài một chuyến, đến khi trở lại đã thay một bộ quần áo của

hạ nhân.



Phương Nhất Chước nhìn hắn: “Tướng công, sao lại ăn mặc như vậy?”



“Lát nữa sẽ trà trộn vào yến tiệc, ở bên cạnh bảo vệ nàng.” Thẩm Dũng nửa đùa nửa thật nói.



“Chàng thật sự muốn đi vào yến hội sao?” Phương Nhất Chước lo lắng, “Đó không phải kháng chỉ à, nếu như để hoàng thượng biết…”



“Nương tử, Cảnh Mạn cũng ở đó, hôm nay hắn muốn tạo phản, hắn hận nàng như vậy, ta làm sao có thể để nàng đến đó một mình!”



Phương Nhất Chước có chút lo lắng, nghĩ nghĩ, rồi tiến lại gần hôn Thẩm Dũng

một cái: “Ừ, được! Cùng lắm nếu hoàng thượng muốn lấy mạng chàng, ta sẽ

theo cùng.”



Thẩm Dũng cười hì hì ghé nửa bên mặt còn lại: “Nương tử, còn bên này nữa!”



Phương Nhất Chước cười cười, nhưng vẫn hôn hắn một cái, Thẩm Dũng vui mừng,

đảo mắt thấy trên bàn có một mâm tiệc rượu lớn, những tất cả đều là một

phần rất nhỏ, liền hỏi: “Nương tử, làm cái gì đây?”



Phương Nhất Chước cười cười, nói: “Nhất Chước yến.”



“Nhất Chước yến?” Thẩm Dũng khó hiểu, duỗi tay muốn cầm lấy cái đĩa.



“Không được ăn!” Phương Nhất Chước bắt lấy tay Thẩm Dũng, “Đây là thức ăn làm cho Hoàng Thượng!”



Thẩm Dũng bĩu môi, nói: “Nương tử, sao nàng lại đối tốt với một nam nhân khác hơn cả tướng công mình?”



“Lại huyên thuyên rồi” Phương Nhất Chước trừng mắt hắn một cái, nói: “Hôm

nay nếu Cảnh Mạn dấy binh thành công hoặc là Hoàng Thượng kết tội chàng

kháng chỉ, chàng và ta sẽ rơi vào hiểm cảnh, cho nên ta muốn làm chút đồ ăn thật ngon. Nếu mọi chuyện được thuận lợi hóa giải, ta đây cũng không ở lại kinh thành nữa, chúng ta lập tức sẽ quay về Đông Hạng phủ, cho

nên phải cáo biệt với Hoàng Thượng, Nhất Chước yến là ta làm riêng cho

người, ta cũng không biết đến tột cùng ai mới là cha ruột của ta, nhưng

coi như thể hiện hiếu tâm, dù là cha nuôi cũng không sao.”



Thẩm

Dũng nhíu mày: “Ừ… Nhưng nương tử à, nàng hiếu thuận là một chuyện, còn

tướng công đang rất đói! Hai ta không chừng sẽ thành uyên ương bỏ mạng,

nàng muốn ta làm quỷ đói sao?”



Phương Nhất Chước bất đắc dĩ nhìn hắn, thở dài, rồi lấy một hộp thức ăn ra: “Chàng có ngửi thấy mùi gì không?”



“Cái gì?” Thẩm Dũng thấy hộp thức ăn tinh xảo, duỗi tay đón lấy.



Nhất Chước ở bên cạnh cười nói: “Giống thức ăn ở trên bàn kia, Nhất Chước

yến.” Nói rồi còn đưa tay nắm lấy mũi Thẩm Dũng, “Làm sao có thể thiếu

phần của chàng!”



Trên tay Thẩm Dũng đang cầm hộp thức ăn, vì thế dùng hông đụng nhẹ vào thắt lưng của Nhất Chước, cười nói: “Nương tử à, thật ra để cho ta ăn nàng, so với việc ăn hết chỗ này còn no hơn!”



Phương Nhất Chước không nghe nổi nữa, đá Thẩm Dũng: “Đừng dài dòng, ăn xong, chúng ta còn phải ra trận!”



“Ừ!” Thói lưu manh nhiều năm của Thẩm Dũng lại dâng lên, gật đầu, “Đúng, lát nữa còn phải đánh nhau nữa!”



Nói rồi mở hộp thức ăn ra, cùng Phương Nhất Chước nàng một miếng ta một

miếng đến ngọt ngào, mọi nỗi lo lắng trong lòng tan biến hết.